Lục Vô Cữu vốn giỏi  thấu lòng , dự cảm những lời tiếp theo của chưởng môn sẽ  dễ .
Quả nhiên,  khi đặt chén  xuống, chưởng môn  tiên  một tràng cảm tạ  ngày đó   tay nghĩa hiệp, cứu Liên Kiều, cũng cứu bá tánh thành Côn Ngu,  đó mới  đề, ho khan hai tiếng: "Hiền chất tuy đại nghĩa, Quốc sư cũng  giúp con hóa giải nội đan,  định kinh mạch, nhưng tẩu hỏa nhập ma   chuyện nhỏ, thật  giấu gì con, con  lẽ cũng ít nhiều   qua, thê tử của  chính là  một tu sĩ tẩu hỏa nhập ma đánh trọng thương mà chết, cho nên  và Kiều Kiều đều khá kiêng kỵ chuyện , cả đời  hận nhất lũ tà ma ngoại đạo   đường chính,  gối chỉ  một đứa con gái, yêu thương như châu báu,  nỡ để con bé xảy  chuyện gì."
Lục Vô Cữu cụp mắt: "Ý của chưởng môn là..."
Chưởng môn  đây vẫn luôn căm ghét cha  gãy đánh uyên ương, hại ông và  nàng lận đận, giờ phút    lập trường của một  cha,   thể  nhúng tay ,  một   .
Ông vuốt râu : "Con tư chất thông minh, đối xử với Kiều Kiều  ,   con bé  bốn mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà hai con vất vả lắm mới thu thập  đều đưa cho con bé, con bé ngây thơ  hiểu chuyện,  hiểu nhân tình thế thái, nhưng con  lừa  , đối với con bé con chắc hẳn  động lòng ."
Lục Vô Cữu  mím môi, chưởng môn ngắt lời : "Con  cần giải thích, con thông minh trác tuyệt, nếu  giải thích, nhất định  thể tìm  hàng trăm lý do,  chắc chắn    con, nhưng con gái của   là  hiểu rõ nhất. Kiều Kiều tuy  kiêu ngạo, nhưng thực   đáng yêu, tâm tính thuần khiết,  ai là  yêu quý con bé, con    đầu tiên, cũng sẽ    cuối cùng.
Trước đây, vì chuyện của  con bé, ông nội nó giận đến mức suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ với , mãi đến khi Kiều Kiều  đời, ông cũng  hỏi một câu. Kiều Kiều một tuổi,  đưa con bé về Kỳ Sơn, lúc đó, đôi mắt con bé giống như quả nho  rửa sạch, trong veo sáng ngời, cả  trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu vô cùng, rõ ràng còn   sõi, nhưng thấy ai cũng  toe toét. Miệng cứ gọi ông nội, dỗ dành ông nội tính tình cổ quái  cũng  chịu nổi, lúc đầu còn lạnh mặt đuổi con bé  ngoài,  đó ngày nào cũng ôm ấp,  để chân con bé chạm đất."
"Cũng nhờ phúc của Kiều Kiều, ông nội nó  nhanh hết giận,  còn can thiệp chuyện của  và Nguyệt Nương nữa. Người ngoài đều  đây là do Kiều Kiều vận khí , tuy  là  thường, nhưng linh căn  những   ảnh hưởng, mà còn xuất chúng hơn , cho nên mới  ông nội nó yêu mến. Thực tế thì  khi Kiều Kiều một tuổi rưỡi, chúng   từng kiểm tra linh căn cho con bé. ông nội yêu mến con bé  liên quan gì đến linh căn,   là vì Kiều Kiều đáng yêu."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-256.html.]
Chưởng môn chậm rãi ngẩng đầu: "Ta  nhiều như , con  hiểu ? Kiều Kiều là bảo bối của cả Kỳ Sơn Liên Thị chúng , chúng  sẽ  vì bất kỳ lý do gì mà  tổn thương con bé, cho dù con là Thái tử Thiên Ngu,  là năm năm, mười năm  con sẽ phi thăng thành thần, chúng  đều  quan tâm, chúng   con bé cả đời bình an suôn sẻ, vui vẻ hạnh phúc, ít nhất   bên gối  thể  chút vấn đề nào, coi như là  cầu xin con hãy thông cảm cho nỗi lòng của một  cha."
Lục Vô Cữu ngẩng đầu: "Chưởng môn lo lắng nội đan Hắc Long trong cơ thể    luyện hóa  , sẽ  tẩu hỏa nhập ma,  khống chế  ?"
Chưởng môn thở dài: "Con mới khỏi bệnh, Quốc sư vì con gần như hao hết tâm huyết, dầu cạn đèn tắt,  vốn    với con, nhưng theo  quan sát những năm , tất cả những  tẩu hỏa nhập ma, hàng ngàn , chỉ   ít may mắn khôi phục thần trí, bình an đến chết. Cũng     ai tin tưởng những  tẩu hỏa nhập ma , kết cục  c.h.ế.t thì chết,   thương thì  thương, thậm chí cả tộc  diệt, ít  kết cục  .
Đường dài đằng đẵng, con  lẽ là  may mắn, nhưng Kiều Kiều của   thể chịu bất kỳ rủi ro nào,   thể để con bé lặp   phận của  nó, rõ ràng khi   khỏi nhà, Nguyệt Nương còn  sẽ  kẹo hồ lô cho Kiều Kiều, đợi khi  nhận  tin dữ chạy về, thì chỉ  thấy t.h.i t.h.ể  trong vũng m.á.u và quả táo gai đỏ con bé nắm  chặt trong tay."
Lục Vô Cữu bỗng im lặng.
Chưởng môn  : "Hơn nữa con bé  cực kỳ hiểu chuyện, ngày thường tuy  chút ngông cuồng, nhưng những năm   bao giờ nhắc đến  nó  mặt , chỉ là khi nào nhớ  thì sẽ ôm chặt con mèo của nó, bởi vì con mèo đó là do  nó nuôi. Sau  con mèo chết, con bé   lâu, ngày nào cũng ,  là đau lòng con mèo, nhưng  , nhất định con bé cũng là đang lén lút nhớ  nó."
Sắc mặt Lục Vô Cữu  trầm xuống.
Cuối cùng, chưởng môn  giáng cho  một đòn chí mạng: "Đương nhiên, con luôn luôn điềm tĩnh, Kiều Kiều chắc chắn cũng  chỗ   đúng, chuyện tình cảm con bé giống  nó, ngây thơ  hiểu chuyện,  lẽ là gần đây cùng con đồng sinh cộng tử, nên   vài hành động  đúng mực, khiến con hiểu lầm. Hoặc là, con bé  lẽ  để ý đến con, nhưng con bé còn nhỏ tuổi, tâm tính   kiên định,   chừng ngày nào đó con bé sẽ thích  khác.”