Thế nhưng, nàng còn   xong, Hà viên ngoại  lùi  một bước, run rẩy : "Tiên tử, bất kể lý do gì, cô nương... đừng  nữa."
Nàng phát hiện  hình như bọn họ  đang  về cùng một chuyện.
Nàng lo lắng là việc  nhạo  khác  phát hiện, còn Hà viên ngoại bọn họ quan tâm dường như là hành động  .
Nàng khó hiểu hỏi: "Viên ngoại là bảo     ?"
Hà viên ngoại lập tức gật đầu lia lịa: " , chính là   !"
Nàng: "...Tại ?"
Tuy   phát hiện là chuyện , nhưng quy định    quá kì lạ  .
Hà viên ngoại cũng thấy kì lạ: "Tiên tử, khi đến đây chẳng lẽ các vị  thấy tấm bia đá  , trấn  gọi là Bất Tiếu Trấn mà, đương nhiên là    ."
Nàng: ?
Hay lắm, hóa  nãy giờ, Bất Hiếu Trấn cái chữ hiếu   hiếu thuận, mà là  đấy !
Mặc dù, cái tên Bất Hiếu Trấn    kỳ lạ.
 đổi thành Bất Tiếu Trấn,  càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
 mà, nghĩ kỹ , hình như từ khi bọn họ  trấn   thấy ai  cả.
Hai  con trở mặt thành thù  thì đương nhiên  cần , đến Hà gia, quản gia  nghiêm túc,Hà viên ngoại tuy thái độ cung kính, nhưng cũng  từng .
Vậy mà   chuyện kỳ lạ như ?
Lần , ngay cả Chu Kiến Nam tự xưng là  nhiều sách, học rộng hiểu nhiều cũng im lặng,   há hốc mồm kinh ngạc: "Không  chứ,    tên trấn kỳ quái như ?"
Hà viên ngoại cũng khó  nên lời, ông  thở dài: "Thật  dám giấu, trấn  vốn dĩ gọi là Hỉ Lạc Trấn, nhưng  một tháng  đột nhiên xảy  chuyện lạ, ai ,  đó sẽ  móc tim, dần dần    dám  nữa, lâu dần, cái tên  cũng  truyền  ngoài. Để phòng ngừa vạn nhất, còn đặc biệt khắc bia để nhắc nhở  qua đường,  bia  tổng cộng hai mươi câu minh văn, các vị tiên trưởng  thấy ?"
Nàng gãi đầu: "Lúc chúng  đến,  hai nhóm  đang cãi  ầm ĩ, tấm bia đó  hắt m.á.u chó lên ."
"Thì  là ." Hà viên ngoại  vẻ áy náy, " là  dân lỗ mãng,  liên lụy đến các vị tiên nhân, bây giờ tiên nhân   , yêu quái  e là  phát hiện ,    bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-26.html.]
Nàng nhướng mày: "Tìm đến cửa ? Vậy chẳng  càng  ? Ta cứ  đấy,   xem kẻ  cho  khác   rốt cuộc là yêu quái gì?"
Nói xong, nàng cố tình mở cửa, chỉ sợ yêu quái   tìm thấy nàng. Thế nhưng ngoài tiếng gió đêm thổi qua rừng trúc xào xạc,  còn bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nàng bĩu môi: "Đấy, chẳng    ?"
Hà viên ngoại lau mồ hôi: "Đây là ban đêm, yêu quái  thích  tay  ban ngày."
Nàng  ngạc nhiên, thông thường yêu ma quỷ quái đều thích lúc trời tối đen như mực, đêm khuya thanh vắng, yêu quái   là một kẻ đặc biệt.
"Yêu quái  còn  những tật  gì khác,  hết  , cũng  thêm manh mối."
Vì , Hà viên ngoại  kể tỉ mỉ: "Nếu  là tật  thì chính là  cho  khác , thích g.i.ế.c   ban ngày,  đúng , tất cả những  c.h.ế.t tuy  móc tim, nhưng khóe miệng đều mỉm ."
Nàng trầm ngâm suy nghĩ. Theo lý mà ,  m.ó.c t.i.m  vô cùng đau đớn, nhưng   khi c.h.ế.t khóe miệng vẫn  thể mỉm . Xem , yêu quái   lẽ còn tinh thông ảo thuật,  chừng  bày  ảo cảnh nào đó khiến   cam tâm tình nguyện  móc tim.
"Còn gì nữa ?"
"Còn gì nữa?" Hà viên ngoại cau mày, "Chính là những gì   với các vị tiên nhân  đó, nó đặc biệt thích chọn tân nương để  tay. Con gái của Vương đồ tể cũng vì thế mà chết."
Lúc  nàng  suy nghĩ nhiều hơn một chút: "Nhất định  là tân nương ? Ngày cưới tân nương nhất định  vui vẻ,  chừng là vì nàng    thì ?"
Hà viên ngoại : "Chuyện  chúng  đương nhiên cũng  nghĩ đến, cho nên mấy hôm     gả con gái,  dặn  dặn ,  cho tân nương , để phòng ngừa vạn nhất, còn dùng hồ dán miệng nàng  , nhưng mà... hai tân nương liên tiếp vẫn chết!"
Không cho  khác , thích xuất hiện  ban ngày, thích m.ó.c t.i.m , đặc biệt thích chọn tân nương  tay...
Nàng tạm thời  nghĩ  yêu quái nào  đặc điểm như , vì   với Hà viên ngoại: "Hai ngày   sẽ xem qua Bách Yêu Phổ, xem  thể tìm  manh mối nào , nếu yêu quái   thể tự tìm đến cửa thì càng , cũng đỡ để   tìm nó khắp nơi."
Hà viên ngoại đương nhiên là vô cùng cảm kích, tiện thể đưa cả tập hồ sơ những ngày qua cho bọn họ.
“Tuy nhiên…” Hà viên ngoại  trầm ngâm, “Hiện giờ còn một việc, bảy ngày  dài  dài,  ngắn  ngắn, trấn nhỏ của chúng  cũng   nhiều đồ ăn, việc     bây giờ…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu : “Tri huyện   ở trấn lân cận phía tây ?”
Hà viên ngoại đáp: “ , Lục tiên trưởng là   phía tây mượn lương thực ? Thật  giấu giếm, vị tri huyện của chúng  e là  dễ…”
Lục Vô Cữu  ngước mắt: “Ta tự  biện pháp, viên ngoại  cần bận tâm.”
Hà viên ngoại liếc  Tam Túc Kim Ô   , tối hôm  liền thấy  sai một đứa trẻ cầm bức thư đóng dấu sáp đỏ gửi đến nha môn phía tây.