Rất lâu , hai bóng  đột nhiên dừng , chỉ thấy kiếm của Lục Vô Cữu chỉ  cổ Liên Kiều, kiếm của Liên Kiều thì chỉ  tim Lục Vô Cữu.
Yến Vô Song huých  Chu Kiến Nam đang giả chết: "Ra , hình như là hòa."
Chu Kiến Nam bừng mắt tỉnh dậy. Chỉ xét riêng về kiếm thuật, hai  quả thực bất phân thắng bại.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Liên Kiều đột nhiên giở trò, mũi kiếm chuyển hướng, chạm  vị trí cách eo Lục Vô Cữu ba tấc.
Nàng , đó là điểm yếu của Lục Vô Cữu, cũng là chỗ nàng vô tình phát hiện  hôm .
Quả nhiên, Lục Vô Cữu nhíu mày, Liên Kiều thừa cơ đoạt lấy thanh kiếm của , gác ngang cổ : “Ngươi thua .”
Lục Vô Cữu nhướng mày: “Giở trò?”
Liên Kiều hừ hừ: “Thì  , dù gì kiếm của ngươi cũng   đoạt ! Ta  quan tâm, ngươi  nhận thua!”
Lục Vô Cữu mỉm , dứt khoát thu kiếm : “Được, ngươi thắng.”
Kiếm   vỏ, thắng bại  phân.
Liên Kiều hớn hở như hoa,  đến cong cả mắt: “Ta thắng !”
Những   đài đều sững sờ,  đó, theo tiếng reo hò vui mừng của Yến Vô Song,   mới  hồn, ồn ào bàn tán.
Chu Kiến Nam tiến  gần, hỏi Liên Kiều rốt cuộc  thắng bằng cách nào, bọn họ   đài     rõ, chỉ thấy Liên Kiều đột nhiên chạm   Lục Vô Cữu một cái,  liền buông kiếm.
Liên Kiều mím môi , liếc Lục Vô Cữu một cái, chỉ : “Bí mật.”
Chu Kiến Nam ngơ ngác: “Hai  các ngươi  thể  bí mật gì?”
Liên Kiều  mặt   chịu  rõ, kéo Yến Vô Song cùng  tìm cha nàng để ăn mừng.
Bên cạnh, Lục Khiếu bước tới nhướng mày: “Hoàng   mà cũng  lúc thua,   thật sự là  đầu tiên  thấy, thật hiếm lạ.”
Triệu hoàng hậu bất mãn liếc  một cái, Lục Khiếu mới ngậm miệng: “Được   , hoàng  vĩnh viễn bất bại,  ?”
Lục Vô Cữu bình tĩnh xin  hoàng hậu,  rằng e là   thể  tông chủ Vô Tướng Tông .
“Sao  đúng lúc …” Triệu hoàng hậu định   thôi, “Thôi , ngày khác con tự  về  với phụ hoàng , nhưng mà, e là  sẽ  vui .”
Lục Vô Cữu đáp ứng.
Triệu hoàng hậu xoa xoa mi tâm, lấy cớ đau đầu rời .
Lúc , Kiếm Thánh vốn ít , tính tình khó gần cũng hiếm khi mở miệng  với đồ , ông dường như  quan tâm đến chuyện tông chủ  , chỉ : “Tâm ngươi bất định.”
Lục Vô Cữu cúi đầu đáp một tiếng “Vâng”.
“Cố ý thua ?” Kiếm Thánh  hỏi.
“Không.” Lục Vô Cữu , “Không  cố ý, nàng luôn tinh quái,  đôi khi  thật sự  nắm bắt  suy nghĩ của nàng, sơ ý  nàng tìm  điểm yếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-265.html.]
Kiếm Thánh nhíu mày: “Ngươi luôn giấu kín tâm tư,   dễ dàng để lộ như ?”
Lục Vô Cữu mím môi  .
“Thôi .” Kiếm Thánh , “Trong cơ thể ngươi  nhiều luồng khí lực va chạm, hãy điều chỉnh cho , một khi dung hòa, chẳng mấy chốc sẽ lột xác, phi thăng, đến lúc đó cũng  cần lưu luyến thế tục nữa.”
Lục Vô Cữu thản nhiên đáp , dường như  mấy mong đợi.
Kiếm Thánh    giỏi ăn , vỗ vỗ vai , im lặng rời .
…
Bên  vắng lặng, bên   náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay thắng  Lục Vô Cữu  mặt  , Liên Kiều quả thực  vui vẻ, dù chỉ là kiếm thuật, cũng vô cùng hả hê.
Mấy chục năm   lấn át, nay mây đen  tan, nàng đắc ý đến mức thần thái phát sáng, đôi mắt sáng long lanh.
Liên chưởng môn cũng vui mừng khôn xiết, bèn sắp xếp tiệc tối.
Yến Vô Song la ó đòi Liên Kiều mời thêm một bữa nữa, nàng   đến tửu lâu đắt nhất nếm thử.
Chu Kiến Nam thì đang tính toán xem đặt cược hai bên rốt cuộc là thắng nhiều  thua nhiều, tính toán đến mức đầu óc choáng váng, liếc thấy Lục Vô Cữu và Thao Thiết định rời ,  vội vàng tiến  an ủi.
 Lục Vô Cữu  thấy vẻ mặt vui sướng tột độ của Liên Kiều, khóe môi chỉ khẽ mỉm , dường như  quan tâm đến thắng thua hôm nay.
Chu Kiến Nam chợt thấy kỳ lạ, nhất thời, lời an ủi     nên lời,   rời .
Đối diện, Liên Kiều và Yến Vô Song vẫn đang ăn mừng, Liên Kiều diễn  cho nàng  xem vài chiêu thức mà hôm nay nàng ngộ .
Đang vui đùa, Yến Vô Song mắt tinh, đột nhiên thấy  ống tay áo Liên Kiều như lóe lên một sợi chỉ đỏ.
Cô nhắc nhở: “Này, chờ , chỉ áo của ngươi  tuột .”
Liên Kiều ngơ ngác: “Đâu?”
Yến Vô Song lắc đầu: “Ở tay áo, hình như là bên trong,   ngươi mặc y phục đỏ bên trong ,  hình như thấy sợi chỉ đỏ.”
“Có ?” Liên Kiều nhất thời quên mất, đợi khi  vén tay áo lên,  thấy sợi chỉ đỏ in  cánh tay trắng nõn, lập tức đỏ mặt.
Đây nào  là chỉ đỏ!
Rõ ràng là tình cổ phát tác .
 mà, tại    chỉ đỏ  dài như   mà nàng vẫn   cảm giác gì?
Nàng thầm nghi ngờ, Yến Vô Song  gần ồ lên một tiếng: “Cái gì đây, hình như   chỉ áo?”
Liên Kiều nhanh chóng hạ tay áo xuống: “Không…   gì. Chu sa vô ý vẽ  một đường thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Vô Song cũng  nghĩ nhiều, kéo nàng tiếp tục ăn mừng.
Liên Kiều liếc  Lục Vô Cữu   khá xa, kiếm cớ từ chối,  : “Còn nữa, tiệc tối nay các ngươi hãy đến giúp cha  , lát nữa  sẽ đến .”