Ý nghĩ  chợt lóe lên    cưỡng ép đè xuống, nhưng  đó lòng vẫn rối bời, cho đến tận bây giờ.
Tâm niệm  động,  bỗng nhiên hôn xuống.
Nụ hôn mãnh liệt, môi lưỡi quấn quýt, nồng nhiệt hơn   nhiều.
Cánh cửa  đóng sầm , lưng Liên Kiều áp  cánh cửa,  chút  chống đỡ nổi, buộc  ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua cổ , mới  thể tránh cho đôi chân nhón lên quá mỏi.
Như , nụ hôn càng thêm sâu, chỉ vài cái, đầu óc Liên Kiều  bắt đầu choáng váng.
Lục Vô Cữu   tỉnh táo, lúc  Liên Kiều chỉ mới gợi ý cho  một  về nút thắt đó, một kéo một giật, bạch thỏ liền nhảy  lòng bàn tay .
Nàng cảm thấy  như một viên kẹo,   tan chảy trong tay .
Miếu Sơn Thần  lâu năm, cánh cửa  cũng  chắc chắn, động tĩnh do nụ hôn gây  dường như  đánh thức một  loài vật nhỏ bên trong, mãi đến khi một con chuột to bằng con thỏ chạy vụt qua chân Liên Kiều, nàng mới  hồn,  sợ hãi nhảy dựng lên, cả  treo   Lục Vô Cữu.
“Có chuột!”
Lục Vô Cữu dùng một tay ôm eo nàng bế lên,  đó  quanh bốn phía, chỉ cảm thấy nực .
Chỉ thấy miếu Sơn Thần  bừa bộn  chịu nổi,  đầu  mạng nhện,  đất  cỏ khô, tượng Sơn Thần cũng  loang lổ hư hỏng, chỉ  một cái bàn và một chiếc giường tre là còn phủ đầy bụi, trong góc thỉnh thoảng  phát  tiếng động sột soạt,  giống như tiếng chuột hoặc rắn.
Nếu là  ,  thậm chí sẽ  bước  cửa, nhưng lúc tình nồng,  giống như một  trai trẻ bốc đồng, bất chấp tất cả.
Hắn xoa xoa mi tâm: “Chờ chút, dọn dẹp một chút .”
Liên Kiều vùi mặt  vai  cũng cảm thấy mất mặt,   cửa  quấn lấy , nàng thậm chí còn  chú ý đến nơi  bẩn thỉu như .
Nàng  xuống, nhưng Lục Vô Cữu  buông,   đất bẩn.
Nàng  viên ngọc trai đính  giày của , nên  cử động nữa,   dùng thuật thanh tẩy dọn dẹp ngôi miếu.
Những loài chuột quanh năm hấp thụ linh khí của Vô Tướng Tông,  gần thành yêu,  nhạy bén, nhận thấy  thở của Lục Vô Cữu  sớm bỏ chạy.
Cỏ khô nhanh chóng  dọn dẹp gọn gàng, bụi bặm cũng  quét sạch, thậm chí cả tượng Sơn Thần cũng  phủ lên một tấm vải.
Đặc biệt là chiếc giường tre đó,  dọn dẹp ba , đặc biệt sạch sẽ, tương phản rõ rệt với bàn ghế phủ đầy bụi bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-267.html.]
Mặt Liên Kiều nóng bừng,  sẽ xảy  chuyện gì, nàng tựa  cổ Lục Vô Cữu, tim đập loạn xạ,  sợ hãi  lo lắng.
Vẻ mặt Lục Vô Cữu    chút cảm xúc nào, chỉ  yết hầu chuyển động, Liên Kiều   thấy, càng  dám ngẩng đầu lên, mặc cho  bế nàng  về phía chiếc giường tre.
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Sau khi Tiên Kiếm Đại Hội kết thúc, theo lệ sẽ  một bữa tiệc thịnh soạn.
Bất kể thắng thua, tất cả các  tử tham gia đều  thể   bàn.
Mấy đại gia tộc đương nhiên cũng  đến, chỗ    sắp xếp từ .
Hôm nay Liên Kiều giành  vị trí quán quân, những  đến chúc mừng, Liên chưởng môn bận rộn  dứt  .
Người khác  gặp Liên Kiều, ông sai   tìm vài  cũng  thấy, cuối cùng vẫn là Yến Vô Song báo tin,  rằng nàng hình như   nghỉ ngơi.
Mọi   xong cũng  miễn cưỡng, dù  cũng  kịch chiến suốt năm ngày, cũng nên nghỉ ngơi, dù  buổi tiệc tối nay vị đại tiểu thư  cũng  tham dự, đến lúc đó  nhiều cơ hội.
Liên chưởng môn cũng  để ý.
Chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, tiếng đàn sáo vang lên, các gia tộc  lượt   chỗ, bữa tiệc sắp bắt đầu, nhưng vẫn  thấy bóng dáng Liên Kiều.
Liên chưởng môn lúc  mới  nhíu mày,  sai   tìm, kết quả phòng Liên Kiều   ai, những nơi nàng thường đến cũng  tìm thấy tung tích, vì  bảo Yến Vô Song mau chóng tìm nàng về.
Yến Vô Song cũng ngạc nhiên, kéo Chu Kiến Nam  cùng: “Nàng  cũng   bữa tiệc  mà, sẽ   chứ?”
“Liệu   nàng   thương, sĩ diện nên   ?” Chu Kiến Nam suy nghĩ.
“Không thể nào.” Yến Vô Song lắc đầu, “Trước  nàng  vẫn luôn so tài với Lục Vô Cữu,  tay  nàng  cũng  từng chịu thiệt gì, những  đó  đáng là gì, ngươi  thấy cuối cùng nàng  trực tiếp hất văng kiếm của tên kiếm tu  ? Tối đa, cũng chỉ là lúc cuối cùng so tài với Lục Vô Cữu thì  thương ngoài da một chút.”
“Ngươi  cũng đúng.” Chu Kiến Nam cũng cảm thấy kỳ quái, “Nàng    chờ ngày   lâu  , ngày vui như thế  với tính cách của nàng  hẳn là  ăn mặc lộng lẫy đến sớm,   khác tâng bốc mới đúng,    chỉ biến mất  thấy, mà đến giờ  vẫn  thấy bóng dáng?”
Hai   , vẻ mặt khó hiểu.
Lúc , bữa tiệc sắp bắt đầu, Liên chưởng môn tạm thời tìm cớ trì hoãn, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam chỉ đành dẫn thêm nhiều  tử  tìm Liên Kiều một cách lặng lẽ.
Trong thời gian một nén nhang, ba mươi sáu ngọn núi của Vô Tướng Tông gần như  bọn họ tìm kiếm khắp nơi, cũng  tìm thấy bóng dáng, đúng lúc bọn họ đang đau đầu như kiến bò chảo nóng, thì đối diện đụng  một nhóm  khác.