Đêm tối mịt mùng, Yến Vô Song tưởng là kẻ gian, định  tay, đối phương bỗng nhiên : “Ngươi là cô nương bên cạnh Liên Kiều  , tên là Vô Song gì đó  ?”
Yến Vô Song   rõ, Chu Kiến Nam nâng đèn lồng lên,  đó nhỏ giọng nhắc nhở Yến Vô Song: “Đây là nhị hoàng tử của Thiên Ngu.”
Yến Vô Song lúc  mới thu kiếm ,  đó khó hiểu: “Ra là ngươi, đêm hôm khuya khoắt ngươi  đến dự tiệc ở tiền điện mà chạy đến Xích Hà Phong hoang vắng   gì?”
Lục Khiếu giọng điệu mất kiên nhẫn: "Còn   là  tìm hoàng   của  ? Từ chiều  trận tỷ thí xong  liền biến mất tăm, buổi tiệc tối cũng  tham gia. Mẫu hậu   chắc là cảm thấy thua mất mặt, bảo  dẫn   tìm khắp nơi. Thật là phiền phức, chẳng qua chỉ thua một ,  thắng nhiều năm như  cũng nên nhường  khác một con đường sống chứ."
Lục Khiếu vẻ mặt đầy oán khí, cực kỳ bất mãn với nhiệm vụ .
 mẫu hậu  xưa nay coi trọng mặt mũi,  nếu Lục Vô Cữu   mặt, ngược  sẽ khiến   bàn tán, nên   lệnh cho  nhất định  tìm  về  khi buổi tiệc bắt đầu.
Hắn nào  thực sự  tìm, vốn định ném việc  cho Thao Thiết bên cạnh ,  ngờ   ngay cả Thao Thiết cũng  thấy bóng dáng,  đành  cầm đèn lồng lông ngông  loanh quanh  núi.
Nghe  kể đầu đuôi câu chuyện xong, Yến Vô Song trừng lớn mắt: "Ngươi  gì? Lục Vô Cữu cũng biến mất?"
Chữ "cũng"  dùng thật tài tình.
Lục Khiếu nhanh chóng nhíu mày: "Ý ngươi là gì? Còn ai biến mất nữa, chẳng lẽ là... Liên Kiều?"
Yến Vô Song dường như bỗng nhiên hiểu  điều gì, kinh hãi : "Chẳng lẽ là hoàng  ngươi thua trận, trong lòng  phục,  tìm Liên Kiều trả thù?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Khiếu  hiểu rõ hoàng   lắm, giọng điệu  : "Ta    ."
Yến Vô Song càng nghĩ càng thấy đúng, Chu Kiến Nam lẩm bẩm: "Không đến mức đó chứ, dù  cũng chỉ là một trận tỷ thí thôi mà."
"Nếu là  đây thì đương nhiên  đến mức đó, nhưng   từng tẩu hỏa nhập ma, nhỡ  mất khống chế thì ?" Yến Vô Song suy đoán.
Chu Kiến Nam nhất thời     .
Lục Khiếu  thêm dầu  lửa: "Ta thấy tám chín phần là ."
Mọi  đang do dự  quyết định , Yến Vô Song bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Vừa  lúc chúng  tìm Liên Kiều hình như  thấy Thao Thiết, nó đang  ngủ trưa  một tảng đá, Lục Vô Cữu  thể ở gần đó ?"
Lục Khiếu tuy   tìm hoàng , nhưng  khá quan tâm đến Liên Kiều, nên cùng   nhanh chóng  xem.
Hôm nay Vô Tướng Tông  tiệc, tiếng đàn sáo inh ỏi,  thêm Lục Vô Cữu   mặt, Thao Thiết vì  tìm chỗ yên tĩnh nên mới tìm một nơi  thể hấp thụ nguyệt hoa để ngủ ngon lành.
Bị   túm tai gọi dậy, nó  bất mãn, còn tưởng là Liên Kiều , mắt còn đang lim dim liền cãi  với nàng.
"Sao ngươi  đến đây,   hại chủ nhân của  nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-268.html.]
Yến Vô Song   nó quả nhiên  chút gì đó, liền túm nó dậy, hỏi dồn dập: "Là . Ngươi  thấy Liên Kiều ? Bọn họ   ?"
Thao Thiết lúc  mới  rõ  đến, dụi dụi mắt, thấy  mặt đen kịt một đám , nó giật : "Có thấy chứ, các ngươi   ?"
"Ở ?" Yến Vô Song sốt ruột  thôi.
Thao Thiết hồi tưởng: "Lúc  rời  hình như thấy bọn họ cùng   Hậu Sơn."
"Hậu Sơn?"
Đó chẳng  là nơi diện bích tư quá của Vô Tướng Tông ? Ngoài một vách núi Tư Quá và một miếu Sơn Thần đổ nát, Hậu Sơn trống .
Hai  bọn họ  thể nào  miếu Sơn Thần ,  chỉ  thể là  Tư Quá Nhai.
Tư Quá Nhai   là nơi   gì, hai  bọn họ xưa nay  ưa , đến đó chắc chắn   chuyện .
"Chẳng lẽ là cảm thấy  dùng tu vi tỷ thí   kết quả thực sự... nên đấu  một trận?" Yến Vô Song phỏng đoán.
Chu Kiến Nam suy nghĩ một hồi, : "Có lẽ , Tư Quá Nhai chẳng  là nơi nổi tiếng để quyết đấu ?"
Nghĩ , cả đám  đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nếu bọn họ thật sự đánh , hậu quả thật khó lường.
Hơn nữa bọn họ  biến mất gần một canh giờ ,   chừng  đánh một trận long trời lở đất.
Thế là  kịp suy nghĩ nhiều, Yến Vô Song giơ đuốc, một đám  theo  nàng hùng hổ chạy về phía Hậu Sơn.
…
Gió núi rít gào, cả đám  di chuyển khó khăn, vất vả lắm mới đến Tư Quá Nhai, chỉ thấy bên vách núi trống ,  tìm thấy gì cả.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành tiếp tục tìm kiếm ở những nơi khác  Hậu Sơn, từ xa,  vặn  thấy miếu Sơn Thần  chân núi.
Nếu bọn họ đánh , miếu Sơn Thần nhỏ bé  đủ chỗ để thi triển.
Yến Vô Song cảm thấy  thể nào, nhưng Chu Kiến Nam khăng khăng  Hậu Sơn thật sự  còn chỗ nào khác, nên bọn họ vẫn quyết định đến xem.
Lúc , trong miếu Sơn Thần.
Bên ngoài gió núi rít gào, bên trong yên tĩnh, một tia trăng bạc xuyên qua cửa sổ đổ nát chiếu lên hai .
Hai  y phục chỉnh tề, Lục Vô Cữu dùng tay đỡ Liên Kiều  cạnh,  từ bên ngoài chỉ là một đôi tình nhân đang bên .
Thực tế, hai    mật một lúc lâu , giống như lúc tỷ thí chiều nay cầm kiếm chỉ  , tiến thoái lưỡng nan.