"Đừng!" Liên Kiều vội vàng kéo nàng , "Hắn  bắt nạt ! Hắn cũng  ép buộc."
Yến Vô Song   mơ hồ: "Ý gì thế?"
Liên Kiều   giải thích thế nào,  cực kỳ  hổ, chỉ đành ấp úng kể  đầu đuôi câu chuyện.
Yến Vô Song càng  càng ngây , hồi lâu mới : "Vậy, ý ngươi là hai  lén lút dan díu,  , dây dưa với  từ lâu ?"
Liên Kiều ôm mặt than ngắn một tiếng: “Ta cũng  ngờ, ai   cổ ngứa  mà     đổi thành tình cổ.”
Yến Vô Song khoanh tay, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Cổ  cũng quá tà môn ,  đời thật sự  ?”
Liên Kiều chỉ  , may mà lúc  trời  khuya, Yến Vô Song cũng  hỏi nhiều, kéo nàng cùng   về.
Liên Kiều vỗ vỗ hai má đỏ bừng,  đó nhanh bước trở về.
…
Tiền điện, trăng sáng  thưa, tiếng đàn sáo réo rắt.
Lúc  yến hội  bắt đầu, Liên Kiều lặng lẽ lách , thấy Lục Vô Cữu cùng đoàn   an vị.
Liên chưởng môn hạ giọng: “Con   ,  giờ mới đến?”
Liên Kiều cúi đầu: “Không…   , con trúng độc, dư độc  đó tái phát, nên chậm trễ một chút.”
Liên chưởng môn nhíu mày: “Độc gì,    từng  con ?”
Liên Kiều vội vàng lấp liếm: “Cha, con hông ,   .”
Liên chưởng môn vẫn còn nghi ngờ,  thấy Liên Kiều  vẻ như phạm  càng thêm bất an, nhưng lúc   đông mắt tạp, ông cũng  tiện hỏi nhiều, đành thôi.
Sau khi an vị, Liên Kiều luôn cảm thấy   đang  , hận  thể chui xuống đất.
Suốt bữa tiệc, nàng ăn  ngon,  rõ  đó cha nàng nhất định sẽ tra hỏi, lo lắng đến mức cứ bưng chén rượu lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
Yến tiệc mới  một nửa, đầu nàng   choáng váng, bèn  ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.
Lúc  dậy,  vặn  Lục Vô Cữu   ghế đầu  thấy.
Lục Vô Cữu mân mê chén rượu, đột nhiên nhớ tới hôm nay nàng luôn kêu đau, lúc hỗn loạn    kỹ,     nàng  thương .
Hơn nữa, sự  đến nước , Liên chưởng môn sớm muộn cũng sẽ , chi bằng nhân cơ hội  bày tỏ tâm ý.
Vì ,  thản nhiên đặt chén rượu xuống, cũng   ngoài. Lúc Liên Kiều  ngang qua chỗ  của , đầu ngón tay  hóa thành một con bướm, đưa cho nàng một lá linh phù, định lấy cớ giải cổ để hẹn nàng  ngoài.
Đầu ngón tay Liên Kiều bỗng nhiên  một con bướm đậu xuống, nàng đang định đuổi ,  thấy ánh mắt của Lục Vô Cữu bèn hiểu ngay con bướm   tầm thường, vì  nắm chặt con bướm trong tay  nhanh chóng   ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-271.html.]
Mãi đến khi  xa, nàng mới dám đưa tay , thấy con bướm  biến thành một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó  rõ ràng  nàng tối nay đến tiểu thụ lâm, nơi   họ thường luyện kiếm, để bàn bạc việc tiếp tục giải cổ.
Hai má Liên Kiều lập tức nóng bừng,   cực kỳ đau đớn, mới  một nửa nàng  cảm thấy  như sắp chết,   tiếp tục giải cổ với  nữa.
Nàng tức giận đến mức  vứt mảnh giấy , nhưng dù  cổ độc  vẫn  giải .
Vì , mặc dù tức giận, Liên Kiều cũng  thể  gì, chỉ dám hung hăng giẫm lên chân Lục Vô Cữu khi  về  ngang qua chỗ .
Lục Vô Cữu vẫn thản nhiên như , chỉ khẽ liếc  nàng một cái.
Hai  nhanh chóng tách , nhưng Liên chưởng môn vẫn nhận  chút gì đó, hổ phụ sinh hổ tử, rượu trong chén càng uống càng thấy đắng.
…
Sau khi yến tiệc kết thúc,    lượt giải tán, Lục Vô Cữu  mẫu hậu gọi , chắc là để hỏi chuyện hôm nay, Liên Kiều cũng  chuồn nhưng  cha nàng gọi , bảo nàng đến hậu điện.
“Nói , rốt cuộc con   ? Trúng  độc gì mà cả buổi tối cứ lén lút thế?”
Liên Kiều   thể giấu  cha , nhưng  ngờ  nhanh như .
Đưa đầu chịu đao, rụt đầu cũng chịu đao, kinh nghiệm  mắng nhiều năm khiến nàng  khi mở miệng  “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên chưởng môn  thấy trận thế , gân xanh  trán giật giật: “Con  lên,  chuyện gì thì  cho rõ ràng.”
“Con  .” Liên Kiều ngược  quỳ càng ngay ngắn, còn từ trong túi Càn Khôn móc  một viên thuốc “trợ tim” nịnh nọt đưa qua: “Cha,  dùng  .”
Liên chưởng môn  chằm chằm viên thuốc, n.g.ự.c bắt đầu đau âm ỉ, hừ lạnh một tiếng: “Giở trò  cũng vô dụng,    xem con rốt cuộc  phạm  gì.”
Liên Kiều  đưa  thuốc, ngượng ngùng rụt tay , đành chậm rãi kể  chuyện nàng và Lục Vô Cữu trúng tình cổ,  ép  cùng  giải cổ,  còn  bắt gặp. Sợ cha  quá tức giận, nàng   ngắn gọn.
Mặc dù , Liên chưởng môn vẫn mặt mày tím tái, vỗ bàn  dậy: “Con  cái gì, tình cổ? Con  mà  tự  hạ nhầm cổ, còn với tên tiểu tử đó?”
Liên Kiều  dám ngẩng đầu.
“Con…”
Liên chưởng môn giơ tay lên cao, Yến Vô Song nhanh mắt nhanh tay ngăn : “Chưởng môn, bớt giận, Liên Kiều thi đấu mấy ngày ,   còn nội thương đấy.”
“Đánh c.h.ế.t nó mới !”
Liên chưởng môn tức giận công tâm, tức đến mức n.g.ự.c đau nhói, tuy giọng  nghiêm khắc, nhưng bàn tay   nỡ hạ xuống.
Liên Kiều vội vàng bò dậy xoa dịu cho ông,  rót : “Con cũng là sợ  giận mà.”
Liên chưởng môn hất tay nàng : “Đến bước nào ?”