,   Lục Vô Cữu mấy hôm nay bệnh nặng, chắc là  rời  nhanh như .
Hắn  bệnh gì? Chẳng lẽ liên quan đến việc tẩu hỏa nhập ma?
Liên Kiều chống cằm, ánh mắt  khỏi  về phía mái hiên xa xa, đáy mắt hiếm khi  thêm một chút ưu tư.
Yến Vô Song   sự khác thường của Liên Kiều, lặng lẽ  đến từ phía : “Lại nghĩ đến  ?”
Liên Kiều giật : “Ai nghĩ đến  chứ!”
Yến Vô Song phì : “Ta còn   là ai mà, ngươi gấp cái gì?”
“…”
Liên Kiều che mắt: “Sao ngươi cũng học hư thế!”
“Cũng?” Yến Vô Song nhướn mày, kéo dài giọng, “Ồ… còn  ai hư nữa?”
Liên Kiều cạn lời, bực   ,  dậy bịt miệng cô nàng, hai   đùa giỡn náo loạn.
Một lúc lâu , Yến Vô Song cuối cùng cũng chịu thua, nàng mới  tiếp tục cù nàng  nữa.
Nằm  mặt đất, mắt  lên trần nhà, Liên Kiều kể   bộ sự việc cho Yến Vô Song .
Yến Vô Song giật ,  đó  gối tay  khì khì,  hư một chút cũng ,  thể lừa nàng nhiều năm như , ít nhất chứng minh    ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cũng coi như là tình cảm sâu đậm.
Liên Kiều   từng nghĩ đến góc độ , má  nóng lên.
Chu Kiến Nam đúng lúc  , như thấy ma: “…Đây là cái sở thích gì , chẳng lẽ là phương pháp tu luyện mới ?”
Hai  đồng loạt trừng mắt  .
Chu Kiến Nam nhanh chóng ngậm miệng.
Đợi hai   dậy, Chu Kiến Nam  nhịn  tò mò, thăm dò hỏi: “Khi điện hạ ở riêng với ngươi cũng lạnh lùng như  ? Ngươi rốt cuộc bắt đầu yêu mến  từ khi nào?”
Liên Kiều hét lên: “Ai yêu mến   chứ,  bậy!”
Chu Kiến Nam ồ lên một tiếng: “Vậy  mặt ngươi  đỏ thế?”
Liên Kiều lập tức che mặt: “Uống rượu   ?”
Chu Kiến Nam  nàng kỳ quái: “Ngươi  cái  ? Đây   là  ?”
Liên Kiều liền chuồn mất, thật đáng ghét, nàng    chuyện với bọn họ nữa!
Vừa  khỏi cửa,  ít  nhận  nàng,  gần bắt chuyện, Liên Kiều lơ đãng đáp ,  thấy phiền lòng, liền  vòng đến một con đường nhỏ vắng , tìm một cái đình nghỉ chân uống ,   xuống  lâu, đột nhiên   vén rèm bước , chính là tên kiếm tu hôm đó thua  tay nàng.
Tên kiếm tu  tên là Hà Bình,   cũng là một kỳ tài, linh căn bát đoạn,  đến tuổi trưởng thành  là Đại Thừa kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-277.html.]
Liên Kiều  chút ấn tượng với , nhưng  nhớ tên, thấy   , liền   bỏ , Hà Bình  tiến lên một bước chặn nàng .
Lúc đầu nàng  hiểu,  đó mặt tên kiếm tu  bắt đầu đỏ lên,   thể thua  tay Liên Kiều  vui mừng,  đó  bắt đầu bày tỏ tình cảm,   đây  gửi cho nàng  nhiều thư tình.
Liên Kiều chớp mắt,     ấn tượng.
Xét cho cùng,  đây nàng luôn  Lục Vô Cữu áp chế, nào  thời gian để tâm đến chuyện .
Nghĩ , Liên Kiều đột nhiên sực tỉnh,  đúng,   trùng hợp như , hình như  đây mỗi khi   tỏ tình với nàng, Lục Vô Cữu sẽ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiến nàng  cảm giác nguy cơ sâu sắc,  thể  bế quan đuổi theo .
Hắn chắc chắn vẫn luôn tính kế nàng.
Liên Kiều nghiến răng hừ hừ, càng nghĩ càng tức.
Giọng Hà Bình dừng : “…Là   sai gì ?”
Nàng mím môi, lúc  mới  hồn: “Không liên quan đến ngươi.”
Hà Bình thở phào nhẹ nhõm,  bắt đầu hồi tưởng  những  gặp gỡ  đây của bọn họ.
Liên Kiều uống một ngụm    tự nhiên, Hà Bình liền cùng nàng  chuyện về .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhắc đến , Liên Kiều  nhịn   nghĩ đến Lục Vô Cữu,   nếm  mùi vị,   nếu   nàng sẽ nhạt nhẽo  bao.
Suy nghĩ dần dần bay xa, dường như  đây Lục Vô Cữu từng   thích ăn mơ xanh, bây giờ nghĩ , mơ xanh chua chua chát chát  gì ngon,  rõ ràng là đang ám chỉ nàng.
Tâm tư thật sâu xa.
Liên Kiều  tức  buồn , sắc mặt lúc  tâm tình bất định, biến đổi khôn lường, khiến Hà Bình đối diện  đến ngẩn .
Lúc  Liên Kiều mới nhận   chút thất thố, nhanh chóng bưng chén  lên nhấp một ngụm, nhưng    yên  nữa.
Liên Kiều thẳng thắn  rõ ràng với Hà Bình, Hà Bình rõ ràng  chút thất vọng.
Đang định , rèm cửa  vén lên, mơ hồ nàng đột nhiên  thấy Lục Vô Cữu đang  đối diện,     bao lâu, sắc mặt trầm tĩnh, còn  chút tái nhợt.
Bốn mắt  , Liên Kiều nắm chặt rèm cửa,  đầu   xuống,  thảo luận tâm pháp với Hà Bình.
May mắn , Hà Bình cũng là  chính trực,     ,  chỉ điểm cũng .
Hai  thật sự nghiêm túc thảo luận,   chuyện gần một canh giờ, Lục Vô Cữu cứ  đó, lạnh lùng .
Vô Tướng Tông quanh năm lạnh lẽo,   đang  bệnh, gió lạnh thổi qua, chắc chắn sẽ nặng thêm.
Liên Kiều dần dần   yên, thỉnh thoảng liếc , Lục Vô Cữu vẫn  thẳng tắp như cây tùng.
Gió núi rít gào,  qua một lúc, nàng cuối cùng vẫn  nhịn   dậy.
Ra khỏi đình xuống núi chỉ  một con đường, Hà Bình rời  , nàng chậm rãi bước , khi  ngang qua Lục Vô Cữu, cổ tay   nắm chặt.
“Nói chuyện vui vẻ lắm ?”