Rõ ràng là linh căn hệ hỏa, nhưng tay   lạnh lẽo, thấm đẫm hàn khí, Liên Kiều do dự một chút mới hất : “Thì ?”
“Không  cả.” Ánh mắt Lục Vô Cữu trầm xuống, “Vui vẻ như    tiếp tục  chuyện thêm?”
“Liên quan gì đến ngươi? Hôm nay trời  tối, ngày mai  tiếp   ?” Liên Kiều phản bác.
“Hắn   gì ?” Lục Vô Cữu chậm rãi xoay , “Kiếm tu bình thường, dung mạo bình thường, phẩm chất bình thường, tầm thường vô vị, đáng để nàng trò chuyện vui vẻ như  ?”
Liên Kiều hừ lạnh: “Ta coi trọng ai liên quan gì đến ngươi, cho dù   là  tàn tật, chỉ cần  thích cũng   cả.”
Ánh mắt Lục Vô Cữu lóe lên: “Ồ? Nàng cho rằng nàng coi trọng là  ích? Tình cổ vẫn   giải, còn lâu mới đến lúc nàng thăng cấp, nàng và  vẫn cần ràng buộc với , cho dù nàng thành , đêm tân hôn   chừng còn  mặc hỷ phục gõ cửa phòng .”
“Ngươi vô sỉ!” Mặt Liên Kiều đỏ bừng.
“Ta  sai ?” Lục Vô Cữu tiếp tục , “Sự thật hiển nhiên thôi, nàng đang tự lừa  dối  cái gì?”
Liên Kiều nắm chặt tay: “Chưa chắc , Hàn thần y đang nghĩ cách chế tạo thuốc ức chế, đến lúc đó ai cần ngươi nữa?”
“Ồ? Ông  nhất định  thể chế tạo  ? Chế tạo  thì ,  thật sự  thì ai  thể cản ?” Lục Vô Cữu lạnh nhạt vô tình.
“Lưu manh!”
Liên Kiều  nhịn  vùng vẫy, Lục Vô Cữu thuận thế nắm chặt cổ tay nàng, giọng   trầm xuống: “Tức giận  ? Chỉ là nghĩ thôi, nếu thật sự    sẽ  cho nàng  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều lập tức im lặng, cũng đúng,  như , nếu thật sự  ý định gì, ngược  sẽ  để bất kỳ ai  .
 dọa nàng như  vẫn  đáng ghét.
Liên Kiều tức giận: “Đến lúc đó  thà dùng một dải lụa trắng treo cổ tự tử, còn hơn là ở cùng ngươi!”
Nghe đến đây, Lục Vô Cữu ho dữ dội, dùng khăn che miệng.
Liên Kiều nhân cơ hội nhanh chóng vùng , xoa xoa cổ tay,  liếc  một cái: “Cho ngươi thích đùa giỡn  khác, quả báo nhãn tiền đấy.”
Lục Vô Cữu day day mi tâm,  lẽ cũng cảm thấy   quá kích động,  cúi đầu  khăn tay trong tay,   thêm gì nữa, nắm chặt khăn tay rời .
…
Mãi đến khi   xa, nàng mới dám  tiếp.
Vừa   đá đá viên sỏi nhỏ,  bực bội.
Lại  thêm một đoạn, cúi đầu xuống, Liên Kiều đột nhiên  thấy bên hồ  chiếc khăn tay dính máu, đúng lúc ở vị trí Lục Vô Cữu   qua, trong lòng lập tức hoảng loạn.
Nhặt lên xem,  đó thêu hoa văn ẩn, rõ ràng là loại  thường dùng, hơn nữa  đó còn thấm một mảng m.á.u lớn, chắc chắn là  thương nặng.
Vừa   ho như , dường như  nghiêm trọng, chẳng lẽ là… nóng giận công tâm,  tẩu hỏa nhập ma ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-278.html.]
Liên Kiều cũng  quan tâm đến việc cãi  với  nữa, lòng như lửa đốt, nắm chặt khăn tay bước .
Nàng  tìm Hàn thần y,  nghĩ đến hiện tại ai cũng lo cho bản ,  chỉ cần xảy  thêm chút chuyện gì nữa, lời đồn còn   sẽ biến thành cái dạng gì, vì   dám  với bất kỳ ai, kể cả cha nàng, một  nhanh chóng  về phía phòng Lục Vô Cữu.
Vừa bước  cửa, chỉ thấy Lục Vô Cữu  hình lảo đảo, Liên Kiều thấy  liền nhanh chóng chạy tới,   vặn ngã  vai nàng.
Cả  nàng nặng trĩu, cắn răng dìu  lên giường, vỗ vỗ mặt , lo lắng : “Ngươi  ? Sao  nôn  nhiều m.á.u thế ?”
Thao Thiết cũng tò mò  gần, rõ ràng   còn khỏe mạnh,   ngã xuống .
Môi Lục Vô Cữu nhợt nhạt, một lúc  mới : “Không , nóng giận công tâm, nghỉ ngơi một chút là .”
Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, Thao Thiết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc , Lục Vô Cữu : “Được ,   việc gì thì  ngoài .”
Thao Thiết trừng mắt  nàng, nàng cũng   ở , xoay  bỏ , Lục Vô Cữu  nắm lấy tay nàng: “Ta   nàng.”
Liên Kiều ngơ ngác: “Vậy  ai?”
Thao Thiết lúc  mới chậm rãi  hồn, chỉ  mũi : “Ta?”
Lục Vô Cữu liếc mắt  nó, nó bèn rụt rè thu hồi ánh mắt,  cam lòng   ngoài.
Lúc  còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ hung hăng trừng mắt  Liên Kiều.
Liên Kiều sờ sờ mũi: “Ngươi nếu  ,  cũng  đây.”
Lục Vô Cữu  nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng  buông, Liên Kiều mất thăng bằng, ngã xuống bên cạnh .
Liên Kiều  bò dậy,  đỉnh đầu  vang lên một giọng .
“Tại   đến đây? Lo lắng cho  ?”
“Tự  đa tình,  là đến xem ngươi còn sống  thôi!” Liên Kiều  chịu thừa nhận.
“Ồ? Vậy   lo lắng đến mức  .” Lục Vô Cữu dùng ngón tay chạm  hàng mi ướt át của nàng.
“Ai lo lắng? Ta đây…  đây rõ ràng là thấy ngươi  thương nặng mừng đến phát !” Liên Kiều biện minh.
“Nói dối.” Lục Vô Cữu khẽ , “Vui mừng như , nước mắt vẫn mặn ? Ta nhớ rõ lúc nàng vui vẻ nước mắt chảy  rõ ràng mang vị ngọt.”
Mặt Liên Kiều nhanh chóng đỏ bừng: “Ngươi  lung tung cái gì !”
“Đã     dám nhận ? Mặt mỏng thật.” Lục Vô Cữu đưa tay gạt mũi nàng.
“Còn  sức trêu chọc ,  thấy tinh thần ngươi rõ ràng  !”
Liên Kiều hất tay  ,  lấy khăn tay lau, đột nhiên,  sờ thấy chiếc khăn tay dính m.á.u nhặt   đường,   kỹ, mới phát hiện  khăn tay  dùng thuật che mắt, căn bản   nhiều m.á.u như .