Sau đó  liếc  mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Dường như   nàng còn phát tác mạnh hơn ,   là trong vòng mấy bước, ba bước? Vậy   xem   gần hơn…”
Liên Kiều dứt khoát ngắt lời: “Nói bậy! Ta… Ta chỉ là     gấp,  mồ hôi thôi.”
“Ồ?” Lục Vô Cữu nhướng mày, ngay  đó cầm kiếm thản nhiên vạch  một đường, “Nếu , nàng ở gian ngoài,  ở gian trong, một canh giờ  nàng tự rời .”
Liên Kiều cẩn thận so sánh, vị trí vạch đường  vặn cách ba bước.
Cố ý  ?
Nhất định  xem nàng  thể chịu đựng   cách mấy bước?
Nàng  đầu  lạnh một tiếng: “Yên tâm,  cần ngươi giục,  canh  đúng giờ nhé.”
Sau đó, Liên Kiều  phịch xuống bên cạnh bàn gỗ hoàng hoa lê, nhàm chán cuộn tóc  lên, Lục Vô Cữu cũng   gian trong, buông bình phong xuống, hai   liên quan gì đến .
Phải , Lục Vô Cữu  thật sự quá nhàm chán.
Liên Kiều  mở miệng,   mà   một lời. Không  chỉ là lạnh lùng thôi ? Ai chẳng .
Vừa , nhân cơ hội lén xem  đang học lén sách gì.
Liên Kiều cẩn thận tìm kiếm  giá sách, kết quả   tên sách, ngây , [Sơn Kinh], thứ   gì  mà  thức đêm để  chứ?
Không đúng,  chắc chắn  giấu bí tịch quan trọng ở bên .
Vì  Liên Kiều  cúi xuống, cẩn thận tìm kiếm tên sách. Nhìn hồi lâu,   [Hải Kinh], thì là [Y Kinh], thậm chí còn tìm  một quyển [Ly Miêu Tiểu Trát],  về cách nuôi mèo.
Liên Kiều: Hoài nghi nhân sinh…
Người  sẽ   mỗi đêm đều thức khuya để  những thứ linh tinh  chứ?
Vậy những tiết Đạo Pháp, Phù Pháp của    mà thi  đầu bảng thế?
Còn nữa, quyển sổ nuôi mèo  rốt cuộc là cái quỷ gì? Đã lật đến cong cả mép , nhưng cũng  thấy Lục Vô Cữu nuôi mèo bao giờ!
Mà thôi,  nhất định là định nuôi , hừ, Thao Thiết, vị trí của ngươi cũng  còn vững chắc nữa  nhé?
Vì  Liên Kiều định giữ kín tin tức , định đợi   cãi  với Thao Thiết thì lấy  cho nó một đòn chí mạng.
Tuy nhiên, ngoài những quyển sách , Liên Kiều thật sự  thấy bất kỳ quyển nào liên quan đến tu luyện.
Nàng đoán Lục Vô Cữu nhất định  giấu ở đầu giường,  cho nàng phát hiện, nhưng nàng   thể lấy , vì  chỉ  thể âm thầm đếm tiếng nước đồng hồ cát nhỏ giọt để g.i.ế.c thời gian, đợi một canh giờ  trôi qua.
 càng khó chịu, thời gian càng trôi chậm.
Đáng sợ hơn là, con cổ  quả nhiên ngày càng trầm trọng.
Khoảng cách ba bước    đủ, dần dần, ngay cả lòng bàn chân Liên Kiều cũng bắt đầu ngứa, nhịn    đến gần Lục Vô Cữu hơn một chút, gần hơn một chút nữa.
Nàng nhịn   liếc , phát hiện vai   cũng khá rộng, hình như  dễ dựa . Eo của , hình như cũng khá thon thả, hình như  cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-28.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn xuống nữa, đôi chân dài  cong, đường nét lưu loát…
Liên Kiều vô thức nuốt nước bọt, trong bóng tối động tĩnh khá lớn, thật sự  nàng giật .
Phì!
Nàng đang nghĩ cái gì ?
Con cổ c.h.ế.t tiệt , cứ nhét mấy thứ linh tinh  đầu nàng.
Nàng rõ ràng nên ghét   c.h.ế.t mới đúng!
 mà, bây giờ, Lục Vô Cữu hình như  ngủ .
Nếu  như ,  thì, nàng đến gần một chút, giải độc một chút cũng   chứ?
Vì  Liên Kiều dịch ghế, lặng lẽ   gian trong một chút,   một chút.
Hai bước, một bước…
Quả nhiên, đầu óc tỉnh táo!
Khoảng cách  phát tác  thật sự là trong vòng một bước.
Liên Kiều mừng rỡ, động tác cũng mạnh bạo hơn một chút.
Tuy nhiên vui quá hóa buồn, ngay khi nàng sắp dịch đến bên giường Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu bỗng nhiên lạnh lùng mở mắt .
Liên Kiều   run lên, tay trượt chân ngã nhào lên,  đó chỉ  thấy một tiếng xé rách,  mắt nàng lóe lên một mảng da thịt trắng nõn…
Quần áo của Lục Vô Cữu hình như  nàng xé rách !
Hơn nữa, nàng, nàng, nàng đang  úp ở  ?
Liên Kiều thoáng ngây ngẩn.
Nàng dùng hai tay chống  mép giường của Lục Vô Cữu, chớp mắt vài , ánh  đọng   cơ bụng  mặt mà kinh ngạc đến độ  thể thốt nên lời.
Trong khoảnh khắc , nàng bất giác nhớ  lời Yến Vô Song từng .
Yến Vô Song từng bảo, trong lòng nàng ,  nam nhân  mỹ nhất chính là kẻ  dung mạo như Lục Vô Cữu,  sở hữu  hình của đại sư .
Nguyên do là bởi nàng  thích những nam nhân cao lớn, vạm vỡ, cơ bắp nổi rõ. Lục Vô Cữu tuy cao ráo thanh thoát,  mang khí chất thần tiên thoát tục, xem  tám phần là  thể đáp ứng  tiêu chuẩn .
Liên Kiều từng gật gù đồng ý, nhưng hôm nay  kỹ mới phát hiện   lầm to.
Lục Vô Cữu bình thường trông chẳng  vẻ gì nổi bật,  mà  ngờ  lớp y phục , dáng hình tuyệt mỹ    kém sắc so với gương mặt .
Những đường nét cơ thể trơn tru,  gầy gò mà cũng chẳng phô trương,  thứ đều  vặn hài hòa, dẫn dắt ánh mắt nàng từ từ hạ xuống. Khi nàng thoáng thấy nơi nổi lên một điểm lồi  quá hài hòa, chân mày bất giác nhíu . Song  kịp hiểu vì   cảm thấy  đúng, thì bộ y phục trong tay như áng mây bay nhanh, thuần thục phủ lên  Lục Vô Cữu.
Chỉ trong chớp mắt,   chỉnh trang xong xuôi, giữ  cách hai bước, lãnh đạm  đầu .