Hắn  đây là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma, những thứ  phần lớn là ảo giác, vì   siết chặt hai tay, bất động, mặc cho chúng cắn xé đến m.á.u thịt be bét, ảo giác tuy là giả, nhưng cảm giác đau đớn  là thật,  nhanh, đau đớn đến tột cùng,  mắt  tối sầm, mất  ý thức.
Đợi đến khi  mở mắt   nữa, ma khí  gần như  thể khống chế, đồng thời, cơ thể cũng  hóa rồng một nửa.
Trong tay  đầy vảy còn nắm lấy cổ của một tu sĩ, đang vùng vãy kịch liệt, nhưng   liếc mắt ,  nhanh liền hóa thành tro bụi rơi xuống từ đầu ngón tay .
Nhìn , bốn phía  thành đống tro tàn.
Từ lời chỉ trích phẫn nộ của những  còn sống sót,  mới   những  hóa thành tro bụi  đều do  giết.
Ban đầu   phản bác, nhưng dần dần  nhớ  cảm giác khi nắm lấy cổ của tu sĩ , tuy ấm áp, nhưng    mạch đập.
Lúc đó ma khí vẫn đang cuồn cuộn,  cố gắng bình tĩnh giải thích, càng giải thích  càng tệ hơn.
Hai bên đánh , ma khí càng lúc càng nặng, càng lúc càng  thể khống chế, cuối cùng trở thành như những gì Liên Kiều  thấy.
Liên Kiều từ từ lau khô nước mắt: “Vậy , hơn trăm tu sĩ    do  giết. Chàng    hãm hại  ?”
Lục Vô Cữu nhíu mày, cũng   chắc chắn, chỉ : “Người trong tay  quả thật   mạch đập, còn những  c.h.ế.t  đó,    bất kỳ ký ức nào.”
Liên Kiều trong lòng do dự: “Vậy còn Đại quốc sư, tại    g.i.ế.c ông ?”
Lục Vô Cữu chậm rãi : “Từ khi tỉnh  ở Thần Cung, ông  vẫn luôn là  giúp  đả thông linh mạch, nếu   gì bất thường, ông  là   khả năng  tay nhất.”
“Tại  ông   hãm hại , chẳng  ông   hy sinh gần hết tu vi để cứu  ?”
Lục Vô Cữu im lặng, thực  trong đầu  vẫn luôn mơ hồ về  phận của Đại quốc sư, khi ông  lao tới, dùng ánh mắt  lạnh lùng  quan tâm  ,  càng cảm thấy bất an.
Hắn mím môi  , chỉ : “Chỉ là thử thăm dò, bây giờ ông  thế nào?”
Liên Kiều : “Nghe  vẫn còn sống, vẫn hôn mê bất tỉnh, hình như    lắm.”
Lục Vô Cữu trầm ngâm  .
Lúc , ma khí  bắt đầu cuồn cuộn,  nhíu chặt mày, vô cùng đau đớn, Liên Kiều giữ  : “Thôi, đừng nghĩ nữa.”
Khi giữ  , Liên Kiều đột nhiên phát hiện tay  vẫn luôn buông thõng,  từng nhấc lên, chợt cảm thấy  .
Xắn tay áo lên, Liên Kiều mới  rõ cổ tay  quấn dày băng gạc, vẫn  ngừng chảy máu,  lớp băng gạc là một vết thương sâu hoắm lộ cả xương, gân tay   cắt đứt, linh mạch thứ ba của tu sĩ cũng  hủy hoại gần hết, hiện tại , thậm chí còn  bằng một tu sĩ bình thường nhất.
Liên Kiều   sang bên , cũng giống như .
Đau đớn đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-284.html.]
Lục Vô Cữu  là  kiêu ngạo như , phế  còn đau khổ hơn g.i.ế.c .
Nước mắt lập tức rơi xuống, Liên Kiều  nỡ chạm : “Sao  thế ! Bọn họ  dám đối xử với  như …”
Hèn chi, sắc mặt cha nàng nặng trịch,  bảo nàng nhanh lên.
Ma khí của Lục Vô Cữu vẫn đang cuồn cuộn, Liên Kiều  cha nàng sẽ   là  nhẫn tâm như , túm lấy  tử canh giữ: “Là ai ?”
Tên  tử ấp úng, hồi lâu mới : “Là… Nhị hoàng tử của Thiên Ngu.”
Lục Khiếu, thì  là !
Liên Kiều từ   cảm thấy Lục Khiếu tâm tư  sạch, ánh mắt  Lục Vô Cữu ẩn chứa sự ghen tị, nhưng  ngờ    thể   chuyện hèn hạ như .
May mà, vết thương của Lục Vô Cữu  băng bó kịp thời,  đến mức  hủy hoại  .
Thuốc dùng  đó  mùi hương dường như là bí dược của Chu gia.
Liên Kiều đoán chắc là Chu Kiến Nam  cầu xin ai đó nghĩ cách  đây băng bó cho .
Như  lăng trì, tim nàng đau nhói, cẩn thận bôi thuốc  cho Lục Vô Cữu, dùng linh lực chữa trị vết thương cho   mới rời .
Ra khỏi ngục tối, nàng cầm kiếm  tìm Lục Khiếu tính sổ.
Chỉ tiếc tên   sớm chạy về Thiên Ngu.
Liên Kiều căm hận, quyết tâm sớm muộn gì cũng sẽ bắt  trả giá.
…
Mặc dù Lục Vô Cữu   hủy linh căn, trong thời gian ngắn  thể hóa rồng nữa, tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ   uy lực lớn, nhưng các tu sĩ vẫn  chịu buông tha cho .
Liên Kiều  giải thích vụ án ở Vô Tướng Tông  ẩn tình, cũng giải thích Lục Vô Cữu vẫn luôn kiềm chế, nhưng  ai  nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên thực tế, ngoại trừ   phận của những tu sĩ , đối với đa   , Lục Vô Cữu   tay   cũng  đáng để tìm hiểu, quan trọng là  là một mối nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng  thể tẩu hỏa nhập ma.
Trước đây tu vi  cao, địa vị cao khiến  khác kiêng dè,  dám  tay.
Hơn nữa  còn tẩu hỏa nhập ma vì bách tính thành Côn Luân.
 thanh kiếm treo  đầu, còn giày vò hơn là một đao kết liễu.
Vụ án ở Vô Tướng Tông là một cái cớ, cho bọn họ lý do chính đáng để g.i.ế.c .
Vì , đối với việc Liên chưởng môn chỉ giam  , chậm chạp  hạ lệnh xử tử, sự bất mãn trong giới tu chân ngày càng dâng cao, liên tục kêu gào đòi g.i.ế.c   mặt  , an ủi vong linh.