Thao Thiết lao đến vun vút, hai chân ngắn ngủn, chẳng rõ vì    thể chạy nhanh đến .
“Ngươi   tối qua  lo lắng cho các ngươi cả đêm ? Hừ, thế mà ngươi thì  , tối qua chắc ngủ ngon lắm hả? Ngươi rõ ràng cố ý trêu !” Có kho báu   Quan cất giấu, ib Quan để  đoạn  ẩn, cách thức  đề cập ở chương 57, nhớ là ib nhen, cmt đôi khi  trôi Quan  thấy  nà.
Liên Kiều chột ,   chút ngượng ngùng, vội nấp  lưng Lục Vô Cữu.
Kỳ thực nàng cũng chẳng ngủ ngon lành gì, thậm chí suốt đêm  chợp mắt. Cứ ngủ một lát   đánh thức, đến mức chịu chẳng nổi, nàng thút thít cầu xin Lục Vô Cữu nhưng   chẳng để tâm đến lời của nàng.
Sớm  , thà rằng  nhốt trong địa lao còn hơn, chí ít cũng  yên tĩnh một chút.
Nàng thò đầu  từ phía ,  tít mắt: “Chỉ là  đùa một chút thôi mà, là chính ngươi chủ động mở lời , đúng , Thao Thiết đại nhân?”
“Ngươi…”
Thao Thiết  nàng còn dám giễu cợt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.
Nó hậm hực  cam lòng, vòng sang bên định bắt nàng, nhưng Liên Kiều nhanh chóng tránh , còn  mặt quỷ trêu chọc.
Hai  cứ thế vờn quanh Lục Vô Cữu, khiến   day trán: “Đủ .”
Tiếc rằng chẳng ai   cả.
Vòng quanh bảy tám lượt, Thao Thiết vẫn  bắt  nàng, tức tối vô cùng. Đôi mắt nó đảo một vòng, đột nhiên kêu lớn:
“Thần Hậu đại nhân thật oai phong, đùa bỡn   đến mức xoay vòng vòng, đúng là  bản lĩnh nha!”
Lần  đến lượt Liên Kiều đỏ mặt, nàng   bắt lấy Thao Thiết: “Ngươi, ngươi  linh tinh gì đó? Ai là Thần Hậu hả!”
Thao Thiết  hì hì: “Chẳng lẽ  đúng ? Trong Thần Cung chỉ  một  ngươi là nữ tử, nếu   ngươi thì còn ai  đây? Nói đến thì, năm đó ngươi vì chủ nhân mà ngay cả mạng cũng chẳng cần,  còn   ngươi một  chặn  cả ngàn , thật uy phong quá đỗi.”
Liên Kiều mặt đỏ tai nóng, tức giận nhéo tai Thao Thiết: “Không   bậy!”
Thao Thiết lập tức gào lên như heo  chọc tiết: “Thần Hậu đại nhân ức h.i.ế.p trẻ nhỏ! Lấy lớn h.i.ế.p bé!”
Liên Kiều  nó  cho đến mức hai má đỏ bừng, bèn túm lấy  gáy nó, lạnh giọng :
“Nếu ngươi còn dám  bậy, coi chừng  niêm phong miệng ngươi ,   ngươi tham ăn ? Để xem   còn ăn  gì !”
“Đồ nữ nhân độc ác,   ngay ngươi khó mà  đổi bản tính!” Thao Thiết lập tức túm lấy tay áo Lục Vô Cữu cầu cứu: “Chủ nhân, cứu !”
Lục Vô Cữu khẽ : “Ai bảo ngươi chọc nàng,  cũng  giúp .”
Thao Thiết sững sờ, rốt cuộc cũng hiểu  ai mới là   địa vị cao hơn, lập tức bi phẫn  thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nó  Lục Vô Cữu nhặt về từ khi mới dứt sữa, chính   báo thù cho  nó,  còn ban cho nó  phận kiếm linh, giúp nó  còn cảnh bữa đói bữa no.
Nó vẫn luôn cho rằng bản  là quan trọng nhất trong lòng chủ nhân, nào ngờ , nữ nhân tên Liên Kiều   bất ngờ chiếm lấy vị trí .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-292.html.]
Nàng   gì  chứ? Ồn ào, keo kiệt, suốt ngày tranh đồ ăn với nó,  còn luôn bỡn cợt nó!
Ngoại trừ dung mạo   thì chẳng  chỗ nào đáng khen!
 mà… Ai bảo năm đó nàng  liều  cứu chủ nhân,  còn một lòng tin tưởng . So với mấy nữ nhân  đây, ngoài miệng thì  thương mến, nhưng đến thời khắc quan trọng  trốn biệt tăm, thì rõ ràng nàng hơn hẳn một bậc.
Thôi  ,  đây đành rộng lượng nhường nàng một chút .
Thao Thiết vùng khỏi tay nàng, hừ một tiếng: “Thôi , bổn đại nhân đại nhân đại lượng,  thèm chấp với ngươi nữa.”
Đôi mắt  của Liên Kiều chớp chớp,  tít mắt: “Chậc chậc, quả nhiên  phận  đổi, lời  cũng khác , đúng là bụng  bao la,  thể chèo thuyền nữa đấy!”
Thao Thiết lúc đầu còn  hiểu , cúi đầu  cái bụng tròn trĩnh của   khi ăn xong mười hai đĩa điểm tâm, lập tức giận đến  hổ, đuổi theo Liên Kiều mà đánh.
Mãi đến khi Lục Vô Cữu múc cháo xong, khuấy đến khi nguội bớt, hai  mới thở hổn hển mà dừng .
Lục Vô Cữu đẩy chén cháo đến  mặt Liên Kiều: “Chẳng   đói ? Đã đói còn ham chơi như .”
Liên Kiều lúc  mới  hồn, phát hiện bụng quả thật trống rỗng, liền ngoan ngoãn đón lấy chén cháo.
Thao Thiết xáp  gần, mắt sáng rỡ: “Chủ nhân, còn của  ?”
“Muốn ăn thì tự  mà lấy.” Lục Vô Cữu nhàn nhạt liếc nó một cái.
Thao Thiết bi phẫn  thôi: “Người thiên vị quá đáng!”
Nói xong, nó hung hăng đập bình thuốc xuống, giận dỗi chạy mất.
Liên Kiều bật : “Không để ý đến nó ?”
Lục Vô Cữu thản nhiên: “Đến giờ cơm, tự khắc nó sẽ  .”
Liên Kiều che miệng , chợt trông thấy bình thuốc  bàn, tò mò hỏi: “Đây là thuốc gì? Thao Thiết đặc biệt mang cho  ?”
Lục Vô Cữu thu bình thuốc  trong tay áo, thản nhiên :
“Thanh tâm, gần đây ồn ào quá,  chút đau đầu.”
Liên Kiều cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền vùi đầu ăn uống thỏa thuê.
Lục Vô Cữu vẫn  rời ,  cũng chẳng cần dùng bữa, chỉ lặng lẽ ngắm nàng.
Liên Kiều    đến mức  chút ngượng ngùng, bèn cất tiếng: "Chàng cứ   như   gì? Không    bận rộn  ?"
Lục Vô Cữu nhàn nhạt đáp: "Dạo   bận." Nói xong  chậm rãi bóc vỏ trái cây cho nàng.
Liên Kiều  , liền buông thìa xuống, nhớ  lời bọn yêu tướng nhắc đến  đó, bèn hỏi: "Chẳng  Đại Quốc Sư  tỉnh , đang trấn thủ Thiên Ngu  ?"