"Chưa tỉnh, chỉ e đó chỉ là một con rối mà thôi." Lục Vô Cữu lau tay, thản nhiên : "Chỉ sợ  vĩnh viễn cũng  thể tỉnh , dù  tỉnh, cũng chẳng còn là Đại Quốc Sư của ngày  nữa."
Liên Kiều  xong liền rơi  trầm tư. Lục Vô Cữu khẽ xoa đầu nàng, trầm giọng bảo: "Có một  việc,  còn  xác minh, chờ vài ngày nữa sẽ  cho nàng ."
Liên Kiều dù  cũng  ngủ say suốt ba tháng, đối với thời cuộc chẳng mấy tỏ tường, thấy     nhiều, nàng cũng chẳng hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn hé miệng, đón lấy quả   bóc vỏ.
Một bữa cơm, nàng ăn thật lâu, mãi đến khi bên ngoài  bọn yêu tướng đến chờ, nàng mới đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cũng tiễn  Lục Vô Cữu rời .
Trước khi ,  chợt bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng mơn trớn đầu ngón tay,  dặn dò: "Móng tay nàng dài quá , nên cắt  thôi."
Liên Kiều cúi đầu , cảm thấy quả thật   dài, đang định gật đầu,  đột nhiên nhớ … tối qua, lưng    nàng cào đến mức loang lổ vết máu. Hừ, đây   là vì đau mà bắt nàng cắt  đó chứ?
Ý thức  điều , nàng lập tức rụt tay về, cảnh giác  : "Ta  cắt!"
Lục Vô Cữu bật : "Không cắt? Vậy nàng    xoay   ?"
Mặt Liên Kiều lập tức đỏ bừng. Sáng nay, khi  đè nàng lên cửa, cánh cửa gỗ lim dày nặng vang lên tiếng kẽo kẹt, móng tay nàng cào đến mức suýt nứt .
Nghĩ đến đây, nàng liền nổi giận, hung hăng cắn lên môi , cắn đến bật máu,  đó nhanh chân bỏ chạy.
Lục Vô Cữu giơ tay chạm  vết thương nơi khóe môi,  hề xử lý, cứ thế hiên ngang bước  ngoài.
Nội điện thông với ngoại điện, Liên Kiều trốn  từ cửa bên. Đám yêu tướng  ngoài, thấp thoáng trông thấy bóng lưng một nữ tử, còn tưởng   lầm.
Chỉ là, khi Lục Vô Cữu xuất hiện với vết thương nơi khóe môi, đám   lập tức sóng lòng cuộn trào, đồng loạt sửng sốt.
Vừa  trong nội điện, quả thực  một nữ tử!
Vậy chẳng lẽ đêm qua, khi quân thượng nghỉ sớm, cũng là ở cùng vị nữ tử ?
Chức vị Thần Hậu hiện nay vẫn còn trống, mà nữ tử   tùy ý  càn, đến mức dám cắn quân thượng  nông nỗi ,  mà  vẫn  giận, đủ thấy nàng    sủng ái đến nhường nào.
Mọi  liếc  , nhưng cũng  từng   trong thần cung  nữ tử nào  sủng hạnh.
Chỉ  điều, hôm nay bọn họ   tin  một nhóm tu sĩ của Vô Tướng Tông  bắt, ngay cả đại tiểu thư của Vô Tướng Tông cũng  ngoại lệ,  mà quân thượng chẳng hề nể mặt, thẳng tay giam nàng   địa lao.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cao nhất, hẳn chính là vị vương cơ của tộc Giao Nhân mà quân thượng  mang về…Dao Cơ!
Chắc chắn là nàng  !
Vừa nãy dù chỉ thoáng thấy bóng lưng, nhưng dáng vẻ yêu kiều, y phục nhẹ nhàng bồng bềnh,  khác gì Giao Sa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-293.html.]
Đám yêu tướng lòng  rối bời, thầm tính toán, chờ  khi nghị sự xong, nhất định  chuẩn  lễ vật thật hậu hĩnh, tìm cơ hội nịnh nọt vị Dao Cơ .
…
Liên Kiều trở về điện, phát hiện tin tức bọn họ  bắt  lan truyền  ngoài.
Chu Kiến Nam cùng Yến Vô Song  dặn dò tạm thời   xuất môn, bọn họ tưởng rằng nàng cũng giống , thậm chí  phát hiện  nàng  hề ở đây  đêm qua, còn thuận miệng hỏi nàng ngủ  ngon  .
Liên Kiều  gượng hai tiếng, đáp bừa rằng ngủ  ngon.
 thực tế, mí mắt nàng sắp  mở nổi nữa, cố gắng chống đỡ, truyền tin bình an cho cha xong, liền ngã xuống ngủ mê mệt.
Đến khi tỉnh , trời  tối.
Cơn đau thường đến chậm một bước, mãi đến hôm  mới phát tác. Lúc , khi nàng  trở ,   như  rã rời, tựa hồ từng khớp xương đều  chấn động.
Nàng cắn răng nghiến lợi, mắng thầm Lục Vô Cữu suốt một hồi lâu, trong lòng hạ quyết tâm, mấy ngày tới tuyệt đối  gặp  nữa.
Tuy là , nhưng nàng vẫn còn bận tâm đến Thao Thiết.
Thao Thiết tuy miệng mồm độc địa, nhưng tâm địa  . Nếu như nó thật sự bỏ , nếu ở bên ngoài xảy  chuyện gì thì ?
May , đúng như lời Lục Vô Cữu ,  đến giờ cơm, Thao Thiết  lén lút trở về,    ăn hết hai thùng cơm lớn,  còn thêm ba khúc xương đùi.
Nghe , Liên Kiều mới  an tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
 lúc , Lục Vô Cữu sai  mang đến một giỏ quả tần lê quý hiếm  hái từ núi Khải Dương.
Nàng nghĩ đến việc Thao Thiết ăn khỏe, liền quyết định mượn hoa hiến Phật, mang cả phần của   tặng cho nó, cũng coi như bồi tội.
Thao Thiết vốn định bỏ , nhưng giờ  nhanh chóng  về. Khi  thấy nàng, nó thoáng lộ  vẻ ngượng ngùng, đặc biệt là khi  mép vẫn còn dính hạt cơm.
Liên Kiều nhịn   bèn bật  thành tiếng.
Mặt Thao Thiết tức thì đỏ bừng, lập tức  đầu bỏ chạy.
Nàng vội gọi nó , đưa giỏ quả trong tay cho nó.
Vẻ mặt Thao Thiết lập tức  đổi, hất cằm lên,  vẻ cao ngạo: "A, thì  là mang lễ vật đến xin ! Hừ, đừng tưởng một giỏ quả là  thể khiến  hết giận!"
"Vậy ngươi còn  thế nào?" Liên Kiều dù  chút đuối lý, cũng đành ôn hòa lên tiếng.
Thực , Thao Thiết cũng chẳng  yêu cầu gì lớn,  theo Lục Vô Cữu, thứ gì cũng  thiếu. Nghĩ ngợi hồi lâu, nó cảm thấy tuy rằng Liên Kiều thật đáng ghét, nhưng  khi trêu đùa nó xong   bồi tội, thái độ cũng coi như  tệ.