Kẻ mà nó cần  cảnh giác chính là con mèo  xa vẫn   đón về . Vì thế nó : "Ta  ngươi khuyên chủ nhân đừng đem con mèo   về. Chỉ một  ngươi  đủ phiền ,    thêm kẻ nào nữa."
Liên Kiều chau mày, trong lòng  chút do dự, nhưng để dỗ dành Thao Thiết, nàng đành đáp ứng: "Được ,  sẽ khuyên giúp ngươi."
Lúc  tâm tình Thao Thiết mới  hơn một chút,  kỹ Liên Kiều, càng  càng thuận mắt: "Thảo nào chủ nhân  thích ngươi, so với đám nữ nhân khác, ngươi cũng thuận mắt hơn một chút. Không uổng công  nhớ thương ngươi suốt mười năm, còn vẽ bao nhiêu bức họa."
Liên Kiều   thì sững sờ. Lục Vô Cữu tuy vẫn luôn thầm thích nàng, nhưng   đối với nàng  lãnh đạm,  gì  chuyện mười năm chứ? Huống hồ, nàng cũng  từng thấy  vẽ tranh về nàng bao giờ.
Nàng  tin, : "Nói bậy,  gì  chuyện mười năm."
Lần , đến lượt Thao Thiết kinh ngạc: "Ngươi    ư? Chủ nhân  từng  với ngươi ?"
Liên Kiều càng thêm mờ mịt. Thao Thiết nhận   lỡ lời, lập tức im bặt.
Liên Kiều nắm lấy tai nó, Thao Thiết kêu oai oái, cuối cùng đành kể hết.
Thì  việc Lục Vô Cữu phục hồi linh mạch  hề đơn giản như  . Hắn quả thật  dùng mảnh vỡ để chữa trị, chính là mảnh vỡ thứ hai mà  thu thập  ở Giang Lăng, nơi mà Ngô Vĩnh  lưu  suốt năm mươi năm.
Ngoài  một ngày, trong mảnh vỡ  là một năm.
Hắn lợi dụng thời gian chênh lệch , ở trong mảnh vỡ tận mười năm trời, linh mạch mới  thể khôi phục, các nguồn lực lượng trong cơ thể cũng nhờ đó mới tìm  cách dung hòa, vì  ngay khi rời khỏi   thể lập tức phi thăng.
Liên Kiều  xong, lạnh lùng : "Không thể nào! Ngươi vẫn còn giận  chứ gì? Nên mới bịa chuyện lừa ?"
Thao Thiết gấp đến mức nhảy dựng lên: "Ai lừa ngươi chứ! Linh mạch càng , thì càng khó phục hồi. May mà chủ nhân ngộ tính cao mới  thể  thành.  dù là mười năm cũng  đủ,  vì lo lắng ngươi trúng độc nên mới  sớm, nếu ,   để  thương tích cũ?"
Liên Kiều hôm nay vẫn còn nhớ Thao Thiết  mang bình thuốc , nụ   môi nàng dần dần tắt hẳn.
Còn nữa, sáng nay khi nàng chất vấn Lục Vô Cữu,    lâu  gặp, nhất thời  thể kiềm chế.
Lúc  nàng còn trêu  ăn  hồ đồ, ba tháng nào  tính là lâu, nhưng giờ nghĩ ,  lẽ với  mà , đó thực sự là một quãng thời gian  dài.
Thao Thiết thấy nàng trầm mặc, dứt khoát  nốt: "Ngươi   , vì quá lâu   chuyện, chủ nhân khi  ngoài còn chẳng thể  năng trôi chảy. Hắn  mất một thời gian mới dần dần khôi phục bình thường. Trong hang động  chẳng  gì cả,  chỉ bảo  định kỳ mang giấy bút tới. Hắn  vẽ vô  bức họa về ngươi. Nếu  tin, ngươi  thể  về tìm xem."
Liên Kiều  xong liền xoay  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-294.html.]
Nàng nhớ trong tẩm điện của Lục Vô Cữu dường như  một mật thất. Hắn vốn là kẻ nhàm chán, nàng cũng lười bận tâm đến bí mật của .  bây giờ nghĩ ,  lẽ trong đó chứa đựng chính thứ mà nàng  tìm kiếm.
Mật thất  cấm chế, nhưng nàng  quen thuộc với cách thức  thường dùng, thử vài  liền mở .
Vừa đẩy cửa bước , nàng  thấy trong gian mật thất rộng chừng mười trượng, bốn bề treo đầy tranh vẽ của nàng…từng hình dáng, từng lứa tuổi, khi giận dữ, khi vui vẻ, khi  lóc, khi ngông nghênh... Không chỉ  tường, mà còn  hẳn ba hòm lớn  mở.
Nước mắt nàng phút chốc rơi xuống, chậm rãi bước , từng bức từng bức cẩn thận vuốt ve.
…
Tiền điện.
Hôm nay trời  sập tối, Lục Vô Cữu hiếm hoi phá lệ, để    về sớm.
Các yêu tướng nhất thời  dám tin,   nghĩ, chắc chắn là công lao của vị Giao nhân tộc Dao Cơ .
Quả nhiên,  hùng khó qua ải mỹ nhân, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, dù là Thần Quân, đối mặt với mỹ nhân như ,  khi nếm thử mùi vị, cũng  khỏi  mê hoặc.
Các yêu tướng gần như cảm kích rơi nước mắt,  khi rời ,  tăng thêm lễ vật vốn  dày, chuẩn  ngày mai đưa cho Dao Cơ , mong rằng mỗi tối về  nàng  nhất định  canh giữ Thần Quân cho kỹ.
Lục Vô Cữu từ lúc  thấy vạt áo Liên Kiều  nội điện,    ngự tọa liền  chút  tập trung, lúc  bước chân trở về vẫn trầm  như cũ, nhưng rõ ràng nhanh hơn ngày thường  ít.
Thế nhưng khi đẩy cửa bước ,  thấy Liên Kiều ôm đầu gối  ở cửa mật thất.
Bước chân  bỗng dừng , lặng lẽ   cuộn tròn thành một cục .
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều cũng  thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên,  thấy khuôn mặt , hốc mắt  đỏ lên.
Khó trách,  đầu gặp  nàng  cảm thấy ngũ quan Lục Vô Cữu tuy giống như , nhưng mày mắt  rõ ràng sâu hơn  ít,  tuấn lạnh lùng, quanh  trầm .
Không  ảo giác,  thật sự  sống thêm mười năm.
Tay Lục Vô Cữu buông thõng bên   cuộn , giọng  ôn nhu trầm thấp: “Nàng   ?”
Liên Kiều   gì, nhào tới ôm lấy .
Mười năm ,  chỉ  một  chắc hẳn  cô đơn, tu bổ linh mạch còn    thể thành công  ,   càng thêm dày vò.