Lục Vô Cữu ừ một tiếng: “Ta thử bên  của ,  quả thật  trái tim  bên , cho nên, cũng xác thực  khả năng là  đó, năm xưa  lẽ chính là dùng cách  lừa gạt Ly Cơ mới may mắn thoát chết.”
Liên Kiều  há to miệng: “Nếu Đại quốc sư là  năm đó,  và  chẳng  là quan hệ cha con ? Vậy tại    vu oan , khiến  rơi  tình cảnh đó?”
“Còn nữa, nếu thật sự là , lúc    thể sống sót, và  sinh  với  phận Hoàng tử Thiên Ngu chắc chắn cũng  thể tách rời quan hệ với ,  đó   hao tổn hơn nửa tu vi để cứu . Vừa g.i.ế.c ,  cứu , chẳng  là  mâu thuẫn ?”
Những ngày  Lục Vô Cữu cũng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề : “Có lẽ     thứ    ,   thể  cứu . Hơn nữa…”
Hắn dừng  một chút, ngón trỏ đặt  mặt bàn gõ gõ: “Hao tổn hơn nửa tu vi chỉ là lời   bên ngoài, nếu  thật sự là  năm đó,  thể sống đến bây giờ  là thâm sâu khó lường. Hơn nữa, lúc  Huyền Sương Thần quân rõ ràng  uống Long huyết,  tỉnh táo ,  đột nhiên tẩu hỏa nhập ma…”
Mắt Liên Kiều đột nhiên trợn to: “Nói như , ngay cả việc Huyền Sương Thần quân đột nhiên phát cuồng cũng   là ngoài ý ? Cũng  liên quan đến ?”
“Thiên Ngu cách Thần cung  tính là xa,  vẫn luôn  đến,  đúng lúc Huyền Sương Thần quân xảy  chuyện  lâu thì  vặn đến.” Lục Vô Cữu ngẩng mắt lên, “Nàng  cảm thấy quá trùng hợp ?”
Liên Kiều  đến đây lưng  toát mồ hôi lạnh, quả thật là trùng hợp, nếu  một chuyện là trùng hợp thì thôi,  đúng lúc mỗi một chuyện lớn   Lục Vô Cữu đều  thể tách rời quan hệ với Đại quốc sư , chuyện chuyện chồng chất lên ,  khó  khiến   nghi ngờ.
Nếu Đại quốc sư  thật sự sống từ ngàn năm  đến bây giờ, tâm tư sâu xa, thủ đoạn cao minh, tuyệt đối    thường  thể so sánh, lấy chuyện Lục Vô Cữu chuyển thế  ví dụ, bọn họ thậm chí    rốt cuộc  thế nào.
Quan trọng nhất là,  cũng là Thần, hơn nữa sống lâu hơn nhiều năm như , nếu thật sự động thủ thì ai thắng ai thua còn  .
Hơn nữa, Lục Vô Cữu còn từng tẩu hỏa nhập ma.
Liên Kiều thoáng lo lắng: "Ma khí     nghiêm trọng ,   ai lợi dụng nữa ?"
Lục Vô Cữu xoa đầu nàng: "Tạm thời  . Sau khi phi thăng, ma khí và linh khí trong  cùng tồn tại, tương hỗ áp chế, ngược  bình  hơn nhiều."
Nghe , Liên Kiều rốt cuộc cũng an tâm phần nào, xem như trong cái rủi cũng  cái may, vận khí của  vẫn  tệ đến mức  thể cứu vãn.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy  định  gì ?"
Lục Vô Cữu trầm ngâm: "Nàng còn nhớ lúc  ở địa lao    với nàng, khi g.i.ế.c  cuối cùng,  cảm thấy    mạch đập, nghi ngờ     ?"
"Đương nhiên nhớ." Liên Kiều đáp.
Lục Vô Cữu trầm giọng : "Nếu cảm giác của   sai, những  c.h.ế.t  tay  đều là  rối, trong  thời gian  mất trí nhớ, bọn họ   đánh tráo,  đó đổ tội lên đầu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-297.html.]
"Chàng  là... trộm long tráo phụng?" Liên Kiều kinh ngạc, "Nếu thật sự là như , thì hai trăm     ? Chẳng lẽ ở trong tay quốc sư?"
"Có lẽ ." Lục Vô Cữu    khẳng định, "Những   đều là nhân tài xuất sắc của Tiên Kiếm Đại Hội, căn cốt hơn ,  lẽ  tác dụng đặc biệt gì đó với quốc sư."
"Vậy nên, những ngày qua  bắt nhiều tu sĩ như    bắt bừa, mà là  chọn lọc, nhốt bọn họ  kỳ thực cũng là để bảo vệ họ?"
"Chỉ là   bọn họ  lợi dụng mà thôi." Lục Vô Cữu thản nhiên .
Liên Kiều bĩu môi: "Còn cứng miệng!"
Tuy  gỡ  một chút sương mù, nhưng bí ẩn   vị quốc sư  vẫn còn  nhiều, Liên Kiều  khỏi lo lắng,  dậy  cẩn thận đầu gối va  góc bàn, đôi đầu gối vốn  bầm tím  càng thêm đau đớn, nước mắt lưng tròng.
"Lại hấp tấp."
Lục Vô Cữu trách mắng, nhưng động tác  vô cùng dịu dàng, vén váy lên xoa gối cho nàng.
Liên Kiều trừng mắt  : "Còn  ? Sao  bầm tím    ?"
Lục Vô Cữu liếc ,   : "Vậy   đổi  nhé,   ?"
Liên Kiều    , hai chân đung đưa, nghiêm túc suy nghĩ một lúc,  mới  hồn,   cái gì mà  , nàng cũng   phát tác, tối qua đầu óc mơ hồ mới   mê hoặc.
"Mơ  đấy,  sẽ  mắc lừa nữa !"
"Chỉ là mắc lừa thôi ?" Lục Vô Cữu xoa đầu gối nàng, giọng điệu ái , "Là ai  đó cứ thút thít, như mèo cào , hửm?"
Liên Kiều vội vàng che miệng , nhưng  thể ngăn  ánh mắt nóng bỏng của .
Mặt nóng bừng, nàng chống tay  xuống, bất cẩn  rơi một chiếc khuyên tai, viên trân châu  đó vỡ tan.
Liên Kiều kêu tiếc: "Mới đeo  một ngày, đều tại !"
"Hôm qua    cho   nhiều , đổi một đôi khác là ."
Liên Kiều   trân châu màu hồng  hiếm thấy,  cảm thấy  e là ngay cả khuyên tai và hoa tai cũng  phân biệt , bèn : "Thôi,  so đo với  nữa."