Liên Kiều   bình tĩnh: "Vô Song,     ngươi  hận đám công tử con nhà thế gia, oán hận bọn họ cao cao tại thượng, tự cho  là hơn  ?”
“Nếu  vì bản  mà tùy tiện hy sinh  khác thì  gì khác với những kẻ ngươi oán hận,  gì khác với Đại Quốc Sư vì tư dục cá nhân mà giam cầm Thần tộc?”
“Cha  ngày thường  lải nhải một câu thơ, gọi là 'Dẫu  càn khôn lớn, vẫn thương cỏ xanh',    luôn thấy ông  lải nhải, giờ nghĩ  cũng  chút đạo lý, nếu ngay cả tấm lòng đối với cỏ cây cũng  , thì thấy càn khôn rộng lớn đến  cũng  ích gì? Mạng ai cũng  đáng giá hơn  khác."
Yến Vô Song nhất thời   nên lời, Liên Kiều   : "Yên tâm , đánh   thì  chạy, ngươi quên  chạy trốn giỏi nhất  ?"
Yến Vô Song   gì nữa, Chu Kiến Nam xưa nay cũng mềm lòng, cuối cùng ba  quyết định cùng .
…
Lúc , một cánh tay của Dao Cơ  ấn  mặt đất, một thanh đao sắp c.h.é.m xuống.
Dao Cơ gần như sắp ngất , ngay lúc nàng  tuyệt vọng nhắm mắt , thanh đao giơ cao  đột nhiên  đánh bay.
Ngay  đó, một thanh kiếm mềm cuốn lấy nàng , nhanh chóng đưa nàng  rút lui.
Dao Cơ  thấy  tới từ xa, mừng đến rơi lệ, nhưng ngay lúc nàng  sắp  cứu , đột nhiên một sợi roi sắc bén hơn móc  mắt cá chân nàng , kéo nàng  trở về.
Hai luồng linh lực giao tranh kịch liệt, chỉ trong chốc lát  qua trăm chiêu, cuối cùng, kiếm mềm  roi quất bay, Liên Kiều cũng ngã  ngoài, khóe môi tràn  một tia máu.
Chu Kiến Nam và Yến Vô Song xông lên giúp đỡ, nhưng Đại Quốc Sư chỉ khẽ giơ tay, bọn họ liền  đánh văng , ngã xuống bên cạnh Liên Kiều.
Đại Quốc Sư chậm rãi bước tới, thong thả phe phẩy quạt, đột nhiên  thanh kiếm trong tay Liên Kiều: "Thanh Hợp?"
Nói xong,   ngước mắt, thanh kiếm liền bay đến tay .
Đại Quốc Sư chậm rãi vuốt ve  kiếm, ánh mắt lưu luyến: "Thanh kiếm  vẫn là do  năm đó tạo , vòng một vòng , cuối cùng  rơi  tay ngươi, cũng coi như  duyên."
"Ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận !" Liên Kiều  chằm chằm , "Ngươi chính là vị Đại Tế Ti Thần Cung năm đó đúng ?"
"Phải thì ,   thì ?" Đại Quốc Sư  để tâm.
"Ngươi  sợ  khác  ?"
Liên Kiều hét lớn về phía đám tu sĩ bên ngoài, nhưng bọn họ   phản ứng gì, lúc  nàng mới nhận , nơi    Đại Quốc Sư thiết lập kết giới.
Quả nhiên là tâm tư kín đáo, độc ác đến cùng cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-301.html.]
"Ngươi rốt cuộc   gì?" Lưng Liên Kiều lạnh toát.
Đại Quốc Sư  đáp, ngược   Liên Kiều như suy tư điều gì: "Quả là một đứa trẻ thuần thiện, khó trách đứa nhỏ đó  yêu mến ngươi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Rồi   như  hiểu: "Đứa nhỏ đó do  nuôi lớn,  dạy nó đều là đế vương quyền thuật, đấu đá lẫn , ba  bảy lượt căn dặn nó đừng tự tạo điểm yếu cho , đừng động tình, lúc đầu nó   , nhưng cuối cùng vẫn động lòng với ngươi. Mẹ nó cũng , cũng do  nuôi lớn,   từng dạy nàng lừa gạt, nhưng  khi gặp  ngoài, nàng liền một lòng  g.i.ế.c . Ngươi  xem, đây là vì , chẳng lẽ con  thật sự  bản tính, dù thế nào cũng  thể  đổi?"
"Đó là bởi vì bọn họ đều là  bình thường, gặp   bình thường đương nhiên sẽ  đổi, còn ngươi, là một tên quái vật đúng nghĩa."
Liên Kiều khạc nhổ  .
Đại Quốc Sư cũng  tức giận, ngược  còn : "Ngươi ăn  lỗ mãng như , nếu là ngàn năm , sẽ  cắt lưỡi, bất quá cha ngươi là nhân vật  còn coi trọng trong những năm . Cái lưỡi  tạm thời cứ để ở đó,  theo ."
Liên Kiều từ trong ảo cảnh     tự phụ tự đại, nếu  cũng sẽ   Ly Cơ dùng một chiêu đắc thủ,  đó nàng vẫn luôn giả vờ, lúc  đột nhiên  lực tấn công, mở  một khe hở của kết giới, chạy về phía tường thành.
Nàng  tính toán, chỉ cần động tác đủ nhanh,    thể kịp  về. Cho dù  về , nàng thà tự sát cũng sẽ  rơi  tay .
Bị cưỡng ép mở  một khe hở, Đại Quốc Sư quả thực  kịp trở tay, nhưng  nhanh cũng phản ứng , một luồng linh lực đuổi theo, như rắn độc thè lưỡi.
Mọi chuyện xảy  trong nháy mắt, ngay lúc Liên Kiều sắp tiến  tường thành, luồng linh lực truy kích  cũng quấn tới.
Ngàn cân treo sợi tóc, thắng bại  phân, đột nhiên một tia lửa xẹt ngang bầu trời, ngay  đó tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời, đuôi rồng đen quét ngang một vùng, móc lấy eo nàng hiểm hóc tránh ,   an  đáp xuống đất.
Là Lục Vô Cữu,   trở về.
Liên Kiều   vững, luồng linh lực đuổi theo   vặn đụng  kết giới của thành Côn Ngu.
Ầm một tiếng, tiêu tán vô hình.
Đại Quốc Sư chậm rãi dừng quạt lông trong tay, như tiếc nuối: "Đến thật đúng lúc."
Liên Kiều đặt chân lên tường thành, chân vẫn còn mềm nhũn.
May mà Lục Vô Cữu nắm lấy eo nàng, nàng mới   ngã xuống.
 Lục Vô Cữu nắm quá chặt, siết đến mức  nàng đau.
Liên Kiều kêu đau: "Chàng buông ."
Lục Vô Cữu ngược  càng siết chặt hơn, Liên Kiều vô tình va  lòng , mũi đụng đến cay xè.