Đầu tiên là một đám  cao như núi chậm rãi  qua,  lẽ là Bàn Cổ tộc đỉnh thiên lập địa trong truyền thuyết.
Lại là một đám  cổ trống trơn,  tay  bưng đầu  qua,  lẽ là Hình Thiên tộc c.h.ặ.t đ.ầ.u trong truyền thuyết.
Tiếp theo là Nữ Oa tộc   đuôi rắn.
Thần Long tộc  đôi mắt vàng kim.
Đại Vũ ba  qua nhà mà  …
Các vị thần thượng cổ  lượt hiện , tất cả   đều nín thở,  đầu tiên  thấy diện mạo thật sự của các vị thần trong truyền thuyết.
Trong yên lặng, Liên Kiều chậm rãi ngẩng đầu: “Ta hiểu , năm đó khi Huyền Sương Thần Quân sắp sửa vũ hóa,   chuyện Tổ Long cảm ứng sinh  Đại Vũ,  Thần tộc  thể mượn Khung Đồng Ấn tự  tái sinh, liều lĩnh dùng mảnh vỡ Khung Đồng Ấn thử nghiệm, chỉ tiếc vì trong tay chỉ  ba mảnh vỡ, tuy tái sinh, nhưng  biến thành quái vật tứ chi tàn khuyết, dung mạo  xí. Quốc sư bày mưu tính kế bấy lâu nay, e rằng chính là  hợp nhất Khung Đồng Ấn  chỉnh, để bản   sống nghìn năm sắp vũ hóa  chuyển sinh!”
Quả nhiên,  khi Khung Đồng Ấn hợp nhất,  thể  đ.â.m kiếm của Quốc sư đột nhiên ngã xuống.
Ngay  đó, một màn quỷ dị xuất hiện.
Dưới sự bao phủ của Khung Đồng Ấn, linh lực   Khung Đồng Ấn hấp thu nhanh chóng rót   thể  c.h.e.c của Quốc sư.
Một lát , t.h.i t.h.ể tràn đầy linh khí  đột nhiên bắt đầu ngọ nguậy, như  thứ gì đó bên trong .
Đột nhiên, một bàn tay thò  từ trong bụng,  đó là một cái đầu.
Dần dần, cả  chui  ngoài.
Khoảng chừng một chén  nhỏ, một Quốc sư giống hệt như đúc  bò  khỏi t.h.i t.h.ể của chính .
Hắn vươn vai, hài lòng : “Quả nhiên, vẫn là  thể mới sinh  dễ dùng hơn.”
Tuy  từng   Huyền Sương Thần Quân  thể tái sinh, cũng từng   chuyện Tổ Long sinh  Đại Vũ, nhưng đa      rốt cuộc là như thế nào.
Tận mắt chứng kiến cảnh tự  sinh  chính , tất cả   đều vô cùng chấn động, hồi lâu   nên lời.
Sau khi Khung Đồng Ấn  vỡ , lực lượng áp chế   cũng biến mất, tỉnh táo , các tu sĩ vội vàng chạy trốn, tránh xa Quốc sư.
Khương Thiệu vốn cứng miệng, thấy cảnh , môi cũng run rẩy: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là quái vật gì!”
Quốc sư bước tới, khẽ thở dài: “Đứa trẻ đáng thương, các ngươi sinh  quá muộn, đến cả Thần chủ ban cho các ngươi linh căn cũng  nhận , quái vật? Ta rõ ràng là Thần của các ngươi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không, ngươi   Thần! Thần   thể như !”
Khương Thiệu kinh hãi, chân mềm nhũn   dậy nổi, đành  bò  ngoài bằng cả tay lẫn chân.
Đáng tiếc còn  bò  mấy bước,   Quốc sư tóm lấy từ xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-305.html.]
Như nắm một con kiến hôi.
Quốc sư chậm rãi xoa đầu : “Ngươi chính là đứa trẻ năm đó dẫn  phục kích Vô Cữu  ?”
Khương Thiệu vội vàng gật đầu: “Chính là , Quốc sư ngài    g.i.e.c Lục Vô Cữu ? Ta đang giúp ngài một tay!”
Quốc sư lạnh lùng : “Ta  mạng , nhưng ngươi  tay quá sớm, suýt nữa  hỏng chuyện của .”
Vừa dứt lời, đầu Khương Thiệu trực tiếp  bóp nát.
Các tu sĩ chứng kiến cảnh  càng thêm kinh hoàng,     ma đầu, nhưng còn hơn cả ma đầu!
Giữa khung cảnh hỗn loạn, chỉ  Liên Kiều vẫn đang ngược dòng  chạy về phía Sinh Diệt Trận.
Liên Kiều xông trở , Liên chưởng môn đương nhiên  thể khoanh tay  , cũng đành   theo bảo vệ nàng.
Lúc , Lục Vô Cữu trong trận quỳ một gối xuống đất, linh lực mất mát nghiêm trọng, suy yếu  từng .
Liên Kiều phá vỡ tà khí, lo lắng vô cùng: “Chàng  ??”
Lục Vô Cữu suy yếu đến mức   nên lời,  ho khan  ngừng, đang định đuổi nàng , đột nhiên : “Cẩn thận!”
Liên Kiều lúc  mới phát hiện phía   một luồng chưởng phong đánh úp tới, nàng né tránh trong gang tấc, mới thoát  một kích của Quốc sư.
Ngay  đó Quốc sư tiếp tục  chiêu, Liên chưởng môn chắn  mặt nàng, nhưng vẫn  kịp né tránh, một luồng chưởng phong đánh thẳng  mặt, Liên Kiều đang định né tránh, đột nhiên, luồng linh lực  khi sắp chạm   nàng   phản .
Lòng bàn tay Quốc sư lập tức  Lưu Ly Tịnh Hỏa thiêu  một vết đỏ, trầm ngâm: “Hộ Tâm Lân? Ngươi  nhổ vảy tim   hóa thành lá chắn cho nàng?”
Liên Kiều chợt hiểu , mới phát hiện     thêm một lớp lá chắn.
Nàng cẩn thận nhớ , bỗng nhiên  về phía Lục Vô Cữu: “Là lúc nãy  thành, lúc  ôm  ?”
Lục Vô Cữu sắc mặt trắng bệch, ở n.g.ự.c mơ hồ  thể thấy một vết máu: “Có Hộ Tâm Lân,  tạm thời   gì  nàng,  !”
Liên Kiều   , ngược   bên cạnh : “Không,   ở  cùng .”
Lục Vô Cữu cau mày, Liên Kiều   chằm chằm: “Ta  ở ,  c.h.e.c  cũng quyết  sống một .”
Lục Vô Cữu  ánh mắt    thôi của nàng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Được.”
“ là tình thâm nghĩa trọng.”
Quốc sư   nghĩ tới điều gì, đột nhiên thu tay ,   tay với Liên Kiều nữa.
“Nàng ở  cũng , dù  cũng là con trai ,   tiễn  một đoạn đường, coi như  tận chút trách nhiệm của  cha. Dù ,  cũng chỉ còn   một nén nhang nữa thôi.”