Liên Kiều vô cùng chấn động: "Cách  ngàn năm, ông   Lục Vô Cữu là sinh non, sống   bao lâu,  rốt cuộc là  thế nào?"
Quốc sư  lớn: "Con nhóc  đúng là lắm mồm, tại     cho ngươi  tất cả?"
Lúc , Lục Vô Cữu im lặng hồi lâu bỗng khàn giọng : "Là mảnh vỡ thứ năm. Mảnh vỡ thứ ba trong tay , thời gian bên trong và bên ngoài trôi qua  giống , bên trong một năm, bên ngoài một ngày. Khung Đồng Ấn  là ấn,  âm ắt  dương, hẳn là mảnh vỡ thứ năm  sẽ ngược , bên trong một ngày, bên ngoài một năm?"
"Quả nhiên thông minh." Quốc sư cảm thán, "Năm đó ngươi quả thật sống   bao lâu,  chỉ  thể đặt ngươi  mảnh vỡ thứ năm của Khung Đồng Ấn, ngươi sống trong đó ba năm, vẫn luôn  thể hóa hình, lúc , bên ngoài  trải qua ngàn năm, vì ,  liền để ngươi cảm thai trọng sinh."
"Vậy, để đổi , ông  giúp Thiên Ngu giải quyết tai họa năm đó, những năm qua  giúp Thiên Ngu nhanh chóng lớn mạnh?"
"Đổi ?" Quốc sư  nhỉ, "Chỉ là cần một  phận mà thôi. Ta vốn định bồi dưỡng ngươi ngoan ngoãn một chút, đừng lặp  sai lầm năm xưa, đáng tiếc, ngươi vẫn giống A Ly."
Liên Kiều vẫn còn một điều  hiểu: ", chẳng   cảm thai nhất định  mượn Khung Đồng Ấn, Khung Đồng Ấn năm đó    vỡ thành năm mảnh phân tán  , ông   thế nào?"
"Ngươi cho rằng các ngươi là những  đầu tiên thu thập đủ những mảnh vỡ  ?" Quốc sư phe phẩy cây quạt, "Ngây thơ! Ta sống  đời hơn ngàn năm, nhiều năm   từng thu thập đủ, chỉ tiếc, thứ   khi dùng xong sẽ  vỡ vụn."
Liên chưởng môn  xong nhíu mày: "Vậy, năm mảnh vỡ  sở dĩ  phân tán theo ngũ hành ở bốn đại gia tộc và Vô Tướng Tông, đều là do ông thao túng ở phía ? Chẳng lẽ ông cố ý  , mượn ngũ hành linh mạch của năm nơi để nuôi dưỡng mảnh vỡ, suốt hai mươi năm, đợi đến khi nuôi dưỡng đủ , ông  thiết kế trộm mảnh vỡ của Vô Tướng Tông,  để thế hệ   thu thập mảnh vỡ, cho đến hôm nay, để ông sống ?"
"Không sai." Ánh mắt quốc sư sâu thẳm, "Ta  đợi ngày   lâu ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều chấn kinh đến mức   nên lời.
Thì  tấm lưới    giăng  từ ngàn năm , thì  từng bước  của bọn họ trong mấy tháng qua, đều  dẫn dắt, cuối cùng dẫn đến lúc , để quốc sư  chuyển sinh.
Không trách, lúc  Tạ Minh Nhiên*   đ.â.m xuyên cổ họng,  trách kinh thư trong Côn Luân Thần Cung đều là tàn quyển  thiêu hủy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-307.html.]
*Nhân vật xuất hiện ở đầu truyện, tên  thầm yêu Khương Lê, định trộm tình cổ nhưng nhầm với cổ ngứa á các nàng.
"... tại ?" Liên Kiều cau mày, "Ông  từng thu thập đủ mảnh vỡ, tại   tự  chuyển sinh, mà  để Lục Vô Cữu chuyển sinh ,   tốn công tốn sức đợi hai mươi năm, để   một  nữa thu thập đủ?"
Quốc sư  : "Hắn là con trai của ,  đương nhiên  cứu ."
"Không đúng!" Liên Kiều nhíu mày, "Ông   như , Huyền Sương Thần Quân đột nhiên mất kiểm soát chính là do ông một tay thao túng, rõ ràng ông  Lục Vô Cữu nhập ma,   đau khổ,   mang tiếng , thậm chí còn đổ tội tàn sát Vô Tướng Tông lên đầu , loại  như ông căn bản   luân thường, cũng căn bản  xem  là con trai. Rốt cuộc là tại , ông   sống,    c.h.e.c?"
Quốc sư  mà  , dường như  thích thú việc đùa bỡn lòng .
Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu: "Vì... thúc đẩy long châu trong cơ thể  trưởng thành?"
Nụ  của quốc sư đột nhiên biến mất,  Lục Vô Cữu: "Ngươi còn nhanh nhạy hơn  tưởng."
Ánh mắt tham lam, như đang  một quả sắp chín.
Liên Kiều   hiểu : "Long châu là thánh khí tụ hồn, ngoài việc  tự  chuyển sinh, ông còn  Ly Cơ sống !"
Quốc sư thẳng thắn thừa nhận: " thì ? Năm đó,  khi  giả c.h.e.c,  mất mười ngày mới  hồi phục. A Ly tính tình cứng cỏi, nàng  giam/cam nhiều năm, đối xử với  như  cũng coi như  thể hiểu ,  vốn định  khi khôi phục   sẽ nối  tình xưa với nàng, nhưng  vạn   ngờ nàng  quyết liệt như ."
"Nàng  chỉ g.i.e.c sạch tất cả thần tộc, thậm chí còn  tiếc dùng thần hồn  dẫn, lấy Khung Đồng Ấn  lò, cùng  thiên hạ tu sĩ  c.h.e.c  ngừng. Đến khi   ngoài, Khung Đồng Ấn  vỡ, thần cung trong vòng trăm dặm lửa cháy ngút trời, tất cả đều  thể vãn hồi,  chỉ  thể khi thần hồn A Ly sắp tan biến, cưỡng ép giữ  một tia tàn hồn của nàng."
"Thần tộc sở dĩ là thần, ngoài việc  thể chuyển sinh, sức mạnh của hồn phách cũng vô cùng cường đại, chỉ cần hồn phách đầy đủ, cuối cùng sẽ  ngày trở . Long châu  thể tụ hồn, năm đó  vực sâu giam/cam nàng  một viên,  từng dùng nó chiêu hồn, tụ    ít tàn hồn của nàng.   nhanh, viên long châu đó liền hao hết. Khi đó,  đời chỉ còn  một con rồng cuối cùng, chính là đứa trẻ yếu ớt ,  vì sinh non mà  thể ngưng tụ  long châu."
Vừa dứt lời, Đại Quốc Sư bỗng nhiên nâng tay, trong lòng bàn tay hiện  một bình ngọc trong suốt, bên trong lượn lờ vài sợi sương trắng bạc. Hẳn đó chính là tàn hồn của Lê Cơ.