Đại điện Hàm Quang
Có một   áp giải quỳ  mặt đất, hai tay  trói ngược  , lớn tiếng kêu oan    Lục Khiếu, bọn họ bắt nhầm  . Có kho báu   Quan cất giấu, ib Quan để  đoạn  ẩn, cách thức  đề cập ở chương 57, nhớ là ib nhen, cmt đôi khi  trôi Quan  thấy  nà. Kho báu  chứa 7 ngày 7 đêm gì gì đó của 659 với bé Sen, hehehe.
Vì quá sợ hãi,  tự cào rách mặt , vết m.á.u loang lổ,  còn chỗ nào lành lặn, giọng cũng  chính   bỏng bằng nước nóng, khàn đặc quái dị.
Với bộ dạng , thoạt  đúng là  nhận   Lục Khiếu.
 Liên Kiều nhớ rõ đôi mắt của , ghen tị, âm hiểm, lóe lên tia sáng nham hiểm.
Từ xa nàng  nhận : "Ngươi chính là Lục Khiếu, ngươi tưởng  biến thành thế  thì  ai nhận  ngươi ? Ánh mắt ti tiện của ngươi, dù ngươi  hóa thành tro  cũng nhận !"
"Không! Ta  !" Lục Khiếu cắn răng  nhận, "Không  bằng chứng, chẳng lẽ chỉ dựa  đôi mắt giống  mà  thể vu oan giá họa, các ngươi   Thần Cung , chẳng lẽ  g.i.e.c  bừa bãi?"
"Thật là ngoan cố! Ta  xem miệng ngươi cứng  kiếm của  cứng."
Liên Kiều tức giận rút kiếm, Lục Vô Cữu  giữ nàng .
Nàng  hiểu, Lục Vô Cữu chỉ từng bước  đến  mặt Lục Khiếu, cúi đầu : "Ngươi thật sự  ?"
Lục Khiếu vẫn ngoan cố, còn  bóng gió: "Ta chỉ là một ngư dân tầm thường,   thể xưng  gọi  với Quân thượng ?"
Lục Vô Cữu cũng chẳng bực tức, chỉ thản nhiên : “Ngươi  thừa nhận cũng  thôi. Trước đây  thật lòng coi ngươi như  , tiếc là ngươi luôn ghen ghét  một cách khó hiểu. Ta vẫn còn nhớ năm mười tuổi, ngươi lấy cớ tay run, hất chén  nóng  tay . Không ngờ nhiều năm trôi qua, ngươi  hề hối cải, ngược  còn biến chất hơn.”
“Ta   hất!” Lục Khiếu bỗng thốt lên.
Vừa dứt lời,  liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Vô Cữu đang  chằm chằm  .
Lục Khiếu đột nhiên toát mồ hôi lạnh, chợt nhận    rơi  bẫy của Lục Vô Cữu. Vội vàng chối cãi như , chẳng  là gián tiếp thừa nhận  chính là Lục Khiếu ?
Hắn tuyệt vọng  phịch xuống đất.
Lục Vô Cữu   bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Năm đó ngươi quả thật  thành công, bởi vì   tránh .”
Liên Kiều tức giận ngút trời, chĩa kiếm về phía Lục Khiếu: “Tên tiểu nhân hèn hạ! Thì  ngươi từ nhỏ  là đồ  xa, nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tìm  cơ hội   !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-316.html.]
Bị vạch trần, Lục Khiếu mặc kệ tất cả, : “Là  thì  ? Hắn lúc đó là ma đầu, gây  bao nhiêu vụ án mạng,  phế gân tay gân chân của , hủy linh mạch của  để   thể  hại chúng sinh,  gì sai?”
“Đạo đức giả! Rốt cuộc là vì chính nghĩa  vì tư tâm thì ngươi tự rõ!” Liên Kiều mắng lớn, “Thiên Ngu các ngươi dựa  Lục Vô Cữu hút m.á.u bao nhiêu năm,  những   ơn mà còn hãm hại  như , thật sự  thể dung thứ! Ngươi cứ nghĩ  cướp mất hào quang của ngươi, sự thật rõ ràng là nếu    thì Thiên Ngu các ngươi   thể độc tôn bao nhiêu năm nay, ngươi cũng  thể sống sung sướng đến , ngươi thế mà còn  thể  tay tàn hại , ngươi  thấy hổ thẹn với lương tâm  ?”
Lục Khiếu  co rúm : “Muốn trách thì trách cha , những chuyện  gặp  đều là do Quốc sư bày mưu tính kế, liên quan gì đến chúng !”
“Các ngươi là đồng lõa, tiếp tay cho giặc,    liên quan!”
Liên Kiều tức đến mức  g.i.e.c , Lục Vô Cữu    thêm lời nào, chỉ cụp mắt xuống, tùy ý rút một thanh kiếm , dứt khoát phế gân tay gân chân, hủy linh mạch của Lục Khiếu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Động tác quá nhanh, khiến Lục Khiếu  kịp phản ứng, đợi   hồn , đau đớn đến mức lăn lộn  đất, kêu gào thảm thiết.
“Thì  ngươi cũng  đau.” Lục Vô Cữu ném kiếm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực, “Mười năm của , ngày nào cũng như ngươi bây giờ.”
Liên Kiều khoanh tay hừ lạnh: “ , lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng, rõ ràng là ngươi  tay , đây đều là báo ứng!”
Ngay  đó, dùng tay so sánh vết thương   Lục Khiếu, nàng  cúi , rút con d.a.o nhỏ bên hông , rạch thêm một chút  vết thương bên tay trái.
Lục Khiếu  kêu lên một tiếng thảm thiết.
Liên Kiều ném d.a.o xuống, ghét bỏ kéo tay áo Lục Vô Cữu lau tay: “Kêu cái gì! Lúc đó vết thương của  sâu ba tấc, ngươi một phân một hào cũng   thiếu,  chỉ là trả  thôi!”
Lục Khiếu cắn chặt môi,  dám hé răng.
Lục Vô Cữu  ngước mắt: “Nhớ rõ ràng như  ?”
“Đương nhiên ! Ta nhỏ nhen như , bắt nạt  bao nhiêu thì  trả  bấy nhiêu, một chút cũng   thiếu.” Liên Kiều  ngẩng cằm.
Lục Vô Cữu khẽ : “Được,       dựa  nàng bảo vệ.”
“Không   hổ!” Liên Kiều kéo tay áo , Lục Vô Cữu nắm  tay nàng,  đó ánh mắt lạnh nhạt,  hiệu cho yêu tướng: “Ném  ngoài.”
“Vâng.” Yêu tướng  lệnh, mỗi  một bên kéo Lục Khiếu, ném   khỏi Thần cung.
Đối với kẻ tâm địa đen tối, méo mó như Lục Khiếu, trở thành phế nhân,  bao giờ  thể sánh bằng  mà  ghen ghét mười mấy năm,  lẽ chính là hình phạt lớn nhất.