Sau khi xử lý xong Lục Khiếu, Liên Kiều  đám yêu tướng bỗng thấy  ngại ngùng, dù  nàng cũng lâu   xuất hiện, sợ bọn họ nhận  điều gì đó.
 Lục Vô Cữu chắc hẳn   gì đó, ánh mắt yêu tướng  nàng  tự nhiên, chỉ  vài thị nữ canh giữ ở cửa  dám  nàng.
Liên Kiều cũng  dám  họ.
Người khác  , nhưng cuối cùng tẩm điện vẫn là do họ dọn dẹp. Mặc dù những vết bừa bộn   dọn sạch bằng linh lực, nhưng chiếc giường gãy một chân, mấy cái chăn bỏ  và những vết cào cấu lộn xộn căn bản  thể giải thích .
Liên Kiều ho khan vài tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.
Bi thảm hơn nữa là, nàng còn phát hiện mấy ngày nay cha nàng gửi cho nàng mấy phong linh tín mà nàng  hồi âm.
Theo tính tình của cha nàng, chắc chắn  phát hiện  điều gì đó, bởi vì bức thư cuối cùng, cha nàng rõ ràng  vui,  nàng lập tức  về.
Liên Kiều đau đầu như búa bổ, kéo Lục Vô Cữu: “Ta   một  chịu mắng,   cùng  về!”
Lục Vô Cữu nhếch môi: “Được.”
Rõ ràng là  chịu mắng,  đồng ý cũng thật dễ dàng!
Liên Kiều  nghi ngờ, cho đến ngày trở về,  lên xe do Tẩu Ngô kéo, nàng mới phát hiện phía  Tẩu Ngô còn  nhiều xe ngựa do thiên mã kéo.
Mà  mỗi xe đều chất đầy rương hòm, những chiếc rương trang trí lộng lẫy  đến hơn trăm chiếc, bên trong chứa đầy linh khí, linh đan và đủ loại trân phẩm.
Quan trọng hơn là,  rương còn  buộc ruy băng đỏ.
Nếu  ban đầu Liên Kiều  hiểu, thì khi  thấy ruy băng đỏ, nàng cũng  hiểu .
Đây nào  là  chịu tội, rõ ràng là  cầu hôn.
Liên Kiều từ trong xe ngựa rộng rãi  đầu ,  thấy đoàn xe phía  dài dằng dặc,   thấy điểm cuối, vô cùng kinh ngạc: “Nhiều như … đều là  chuẩn  trong hai ngày nay ?”
“Không, ba tháng .” Lục Vô Cữu thản nhiên .
Liên Kiều  liếc  ,  cắn môi  khẩy.
Lén lút như , thật  giấu giếm!
Nàng giả vờ như  quan tâm lắm: “Cha   chắc  đồng ý !”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy nàng giúp   vài lời   nhé?” Lục Vô Cữu hạ giọng.
“Mơ .” Liên Kiều cắn môi lầm bầm, “Ta mới  giúp  , để cha  mắng  một trận mới .”
“Nàng nỡ ?”
“Ta  gì mà  nỡ,   lắm, suốt ngày bắt nạt ,  bây giờ vẫn còn đau đây…” Liên Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đâu  đang luyện đan, mạnh tay như .”
“Nàng chẳng  là thuốc ?” Lục Vô Cữu đưa tay vén lọn tóc rủ xuống của nàng   tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-317.html.]
Nàng? Liên Kiều trầm ngâm, “Liên Kiều” hình như đúng là vị thuốc, dược tính dường như là thanh nhiệt giải độc.
Liên Kiều bừng tỉnh, mặt đỏ bừng: “Chàng  trêu !”
Lục Vô Cữu nắm lấy tay nàng: “Không  nữa,   tùy nàng.”
“Ai mà thèm   với  chứ!”
Liên Kiều hờn dỗi, Lục Vô Cữu đưa tay vuốt ve: “Chỉ cần trêu chọc một chút là xù lông lên.”
Liên Kiều vỗ tay  , chợt nhớ đến lời Thao Thiết nhờ nàng hỏi hôm đó, liền vuốt tóc: “ ,    còn một con mèo ? Không định đón về ?”
Lục Vô Cữu  với hàm ý sâu xa: “Chẳng   đón về  ? Ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt.”
Liên Kiều ngơ ngác,  trái  , thậm chí còn thò đầu  phía , mở một cái rương : “Đâu ?”
Lục Vô Cữu   gì, chỉ  nàng.
Liên Kiều ngẩn , sờ sờ mái tóc dựng  của ,  nhớ đến cuốn chăm mèo sắp   lật nát , cơn giận  nguôi ngoai  bốc lên: “Được lắm! Chàng dám coi  là mèo, còn là mèo hư xinh ! Ta  tha cho !”
Nàng lật   lên chân   nũng một hồi, hai má ửng hồng, tóc tai rối bời.
Lục Vô Cữu  nàng  cho  chịu nổi, khẽ : “Là  của .”
“Nhận  là xong ?” Liên Kiều ôm cổ ,  híp mắt đe dọa, “Ta  dễ dàng tha thứ cho  !”
“Vậy nàng  thế nào?”
“Ta ,    mỗi ngày đều yêu  nhiều hơn ngày hôm !”
“Cái   .”
“Tại ?”
“Đã đầy .” Lục Vô Cữu chạm  khóe môi nàng, “Làm gì còn chỗ cho yêu thương nhiều hơn, tất cả đều dành cho nàng ,  chừa một chút nào.”
“Coi như    chuyện!”
Liên Kiều hai má lặng lẽ đỏ lên,  quấn lấy hỏi  rốt cuộc là động lòng từ lúc nào.
Lục Vô Cữu mím môi  quên , Liên Kiều   nũng,  liền nắm cằm nàng hôn lên môi nàng, hôn đến khi nàng   nên lời, đầu óc choáng váng quên mất   hỏi gì.
Thật   cũng   rõ .
Hắn    dễ dàng động lòng.
Tương tư  lộ, quyến luyến khó , một khi phát hiện,  khắc cốt ghi tâm.
…