Náo loạn chốc lát, bụng nàng bỗng réo vang. Giờ  khuya lắm , thiện phòng sớm  đóng cửa.
Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên ký ức về tài nghệ nướng khoai lang của Lục Vô Cữu, mà trùng hợp , trong thiện phòng  xa    sẵn  nhiều. Vì thế, nàng bèn nũng nịu thuyết phục  giúp nàng nướng một ít.
Lục Vô Cữu thoáng cứng : “Không  còn điểm tâm ư? Nếu đói thì tạm dùng lót .”
 liên kiều  cố chấp, níu lấy tay áo  mà lay động: “Không! Ta chỉ   nướng thôi! Chẳng    giỏi ?”
Lục Vô Cữu mím môi,  khó lòng cưỡng   dáng vẻ  nũng của nàng. Đôi mắt long lanh  khiến   chẳng nỡ từ chối.
Cuối cùng,  cũng đồng ý, nhưng   cho nàng ,  là bí phương, thậm chí còn bày kết giới  vẻ thần bí.
Liên kiều bĩu môi: “Giấu giấu giếm giếm, ai thèm xem chứ!”
Nàng lười  ngoài, bèn   trong phòng đợi.
Thế nhưng, đợi   đợi, đến khi hai tuần   cạn, bên ngoài vẫn chẳng  động tĩnh gì.
Nàng ló đầu , cất giọng thúc giục: “Chẳng   là linh căn hệ hỏa việc nhỏ  chỉ như trở bàn tay ?”
Lục Vô Cữu điềm tĩnh đáp: “Muốn nướng nhiều thêm cho nàng.”
“Vậy .” Liên kiều cũng  nghĩ nhiều.
Lại chờ một lúc lâu, bên ngoài vẫn im ắng. Mỗi khi nàng thúc giục,  chỉ đáp: “Sắp xong .”
Đói bụng,  thêm cơn buồn ngủ kéo đến, liên kiều cứ thế mà  .
Không   qua bao lâu, một hương thơm nồng nàn đánh thức nàng dậy. Vừa mở mắt, một củ khoai lang nướng vàng óng, rưới mật thơm lừng  đặt  mặt.
Nàng vui vẻ cắn một miếng, miệng mơ hồ khen: “Tay nghề  quả thật  tệ.”
Lục Vô Cữu hờ hững đáp: “Chỉ là trò vặt.”
Liên kiều  ăn  hỏi: “Những củ khác ? Ta còn  nữa, chẳng     nướng  nhiều ư?”
Sắc mặt Lục Vô Cữu chẳng chút biến đổi: “Bị Thao Thiết ăn mất .”
Liên kiều giật : “Ta đưa  cả một bao lớn, thế mà  chỉ để  cho  một củ, còn  đều cho Thao Thiết ?”
Lục Vô Cữu điềm nhiên đáp: “Nó ăn khỏe.”
Liên kiều hừ nhẹ: “Thôi .”
Dẫu  , nhưng trong lòng nàng   chút ghen tị, bèn quấn lấy , bắt     để  nhiều cho  hơn.
Nghe thấy hai chữ “ ”, Lục Vô Cữu thoáng khựng , song cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Liên kiều lúc  mới hài lòng, đột nhiên nàng khẽ nhíu mày, chầm chậm tiến gần hơn, kéo lấy cổ áo  mà ngửi ngửi: “Sao     mùi khét thế?”
Lục Vô Cữu gạt tay nàng : “Làm gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-320.html.]
Mũi Liên kiều thính vô cùng, lập tức cau mày, ghé sát  ngửi kỹ hơn: “Không đúng! Rõ ràng ! Hơn nữa còn  nặng.”
Lục Vô Cữu thoáng cứng , nàng liền tinh ý nhận , lập tức truy hỏi: “Chàng ủ rũ lâu như ,     cháy  nhiều ?”
“Nói bậy.”
Lục Vô Cữu kéo tay nàng,  dẫn nàng  phòng.
Liên kiều quá hiểu ,  càng trấn định,  càng  vấn đề!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng hất tay  , chạy thẳng  sân.
Quả nhiên,  dễ dàng tìm thấy một bao khoai lang cháy đen thui  kịp xử lý.
Liên kiều khựng  một chút,  đó liền bụm miệng  khanh khách: “Chẳng lẽ   nướng cả đêm mà chỉ thành công  mỗi một củ thôi ? Còn dám   đưa cho Thao Thiết, ha ha ha!”
Lục Vô Cữu  dựa  cửa: “Không  nàng bảo buồn ngủ ? Vào ngủ .”
“Chàng đừng hòng đánh trống lảng! Chắc chắn là !” Liên kiều vui sướng khi thấy  bối rối, “Nói ,   ở Giang Lăng  nướng cho  cũng như thế  ?”
Lục Vô Cữu thoáng phiền muộn, giơ chân đá nhẹ bao khoai lang cháy.
Liên kiều  càng vui vẻ, còn cẩn thận đếm xem    hỏng bao nhiêu .
Lục Vô Cữu sắc mặt ngày càng đen, nàng mới miễn cưỡng dừng ,  tủm tỉm kéo tay áo : “Thôi thôi, dù    hỏng nhiều đến , nhưng thành phẩm vẫn  ngon mà,  đảm bảo sẽ   nữa.”
Sắc mặt Lục Vô Cữu lúc  mới hòa hoãn  đôi chút.
Liên kiều  ghé sát hơn, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Chàng   nếm thử tay nghề của  ?”
Lục Vô Cữu khẽ liếc , liên kiều liền vòng tay ôm cổ , đặt lên môi  một nụ hôn.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa, Lục Vô Cữu giữ lấy gáy nàng, càng thêm sâu đậm.
Không  tự lúc nào,   áp nàng lên cửa,  thở dần trở nên nặng nề, bàn tay cũng bắt đầu  an phận.
Liên kiều vội vàng giữ chặt Lục Vô Cữu thanh âm trầm thấp, mang theo ý vị mê hoặc: "Chưa đến cuối tháng cũng  hề gì, hôm nay cha nàng   ở đây,  rời  tham dự Cửu Châu pháp hội ."
"Làm   ?" Liên Kiều ngạc nhiên.
Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay khẽ miết qua đôi môi ửng đỏ của nàng, ý   rõ: "Nàng  xem?"
Liên Kiều dần dần ngộ , đôi mắt hạnh  híp : "Là  an bài ?"
Lấy  phận hiện tại của ,  đuổi ai  cũng chẳng  việc khó. Thảo nào hôm nay   đến sớm như , còn nhọc lòng nướng khoai cho nàng, thì  là  sắp đặt từ .
"Âm hiểm xảo trá!"
Nàng cắn môi hừ một tiếng, vẫn là  chịu theo ý , chỉ cảm thấy nếu  ở  suốt đêm, nhỡ  cha nàng trở về sớm  thêm phiền toái.
Sau một hồi cò kè mặc cả, Lục Vô Cữu cuối cùng đồng ý giảm  một nửa.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy như  cũng , dù  nửa đêm so với cả đêm cũng   hơn.