Thật   mới chỉ  một nửa.
Bọn họ cũng      thể  con.
Thần tộc  nhiều phương thức sinh sản khác . Năm qua,  bận xử lý những gì đại quốc sư để , vô tình tìm  một  cổ tịch thượng cổ, trong đó  ghi chép một cách khác để  hậu nhân mà  cần mang thai.
Thế nhưng, Liên Kiều tuổi còn nhỏ, tâm tính   định, ngay cả bản  còn chăm sóc  xong,  gì đến con cái.
Hắn chỉ quan tâm đến nàng, đối với hậu duệ gì đó, chẳng  chút hứng thú.
Chuyện , đợi thêm vài trăm năm nữa  tính cũng  muộn.
Ngày hôm ,  giao cuốn sách cổ cho Liên Kiều, Liên Kiều  chuyện     để tâm.
Đùa gì chứ, Thao Thiết  đủ khiến nàng đau đầu , lỡ như  sinh  một đứa ồn ào như  nữa, nàng còn sống nổi !
Lục Vô Cữu  xong xoa đầu nàng,  mà  và nàng đều  suy nghĩ giống  trong chuyện .
Đương nhiên, cản trở duy nhất   loại bỏ, Liên Kiều  còn lý do gì để ngăn cản  nữa.
Tuy Lục Vô Cữu  đồng ý  tùy tiện hóa rồng, nhưng  lẽ là  nếm trải mùi vị, mưu mô quỷ kế hết   đến  khác, thỉnh thoảng  lấy cớ ma khí phát tác,  khống chế ,  hóa thành nguyên hình,  phiên tấn công, khiến Liên Kiều mệt mỏi vô cùng.
…
Đến ngày hồi môn, Liên Kiều mừng rỡ khôn xiết, quyết tâm ở  Vô Tướng Tông thêm vài ngày.
Dù ,  mí mắt củcha nàng, Lục Vô Cữu cũng  dám  bậy, huống chi hóa thành nguyên hình gì nữa chứ.
Quả nhiên,    về Vô Tướng Tông ở một thời gian, sắc mặt Lục Vô Cữu lúc vui lúc buồn,  khó đoán.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, khi  thấy bàn và bút mực mà Liên Kiều  mở rộng thêm dành riêng cho , sắc mặt   tươi tỉnh trở .
"Gu thẩm mỹ  tệ."
"Đương nhiên , cũng  xem ai chọn chứ!" Liên Kiều đắc ý dào dạt.
Lục Vô Cữu thấy nàng vui vẻ, tiếp tục khen ngợi thêm hai câu: "Hoa  cũng , nàng hái ? Hoa gì , khá thơm."
Liên Kiều liếc  bó hoa dại ngũ sắc sặc sỡ , ánh mắt kỳ quái: "Chàng   ?"
Lục Vô Cữu : "Làm    ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều xụ xuống, lập tức tức giận: "Đây chẳng  là hoa ở  núi ? Trước     thường xuyên tặng cho  ? Không mười bó thì cũng tám bó,   cũng giống như những chiếc lá ,  căn bản  để ý đến  ?"
Tay Lục Vô Cữu đang cầm chén  khựng , chậm rãi nhấp một ngụm: "Nghĩ gì , rõ ràng là thời gian quá lâu ,  nhớ rõ nữa."
Liên Kiều nào  tin, nghiến răng nghiến lợi: "Chàng cứ chối !"
Lục Vô Cữu đáng ghét,  căn bản  giống như lời   là  thích nàng từ  sớm, lúc đầu, nhất định là chán ghét nàng, cho nên mới  nhớ nàng  tặng  cái gì!
Liên Kiều tức giận vô cùng, Lục Vô Cữu mỉm  ôm nàng xin .
Hai   ồn ào một hồi, cuối cùng Lục Vô Cữu đồng ý mỗi ngày sẽ hái hoa cho nàng, Liên Kiều mới tha cho  một .
Họ cùng  đến núi , Liên Kiều  vẻ  đây, hai tay chống nạnh,  tủm tỉm, lúc thì sai   hái loại hoa , lúc thì  bảo  đến vách đá hái loại hoa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-331.html.]
Vẫn  đủ, khi  thấy cây hồ tiêu núi bên vách đá, nàng lập tức  nổi lên ý .
Lục Vô Cữu  bao giờ nếm thử mùi vị , nhất định sẽ  tê c.h.e.c.
Lần   kịp,   nhất định  thử.
Thế là Liên Kiều lén lút hái một nắm hồ tiêu núi bỏ  túi thơm,  đó  lưng  bóp nát vài quả bôi lên miệng.
Trong nháy mắt, tê dại xộc thẳng lên đỉnh đầu, hồn nàng ho sặc sụa vài tiếng.
"Sao ?" Lục Vô Cữu  giữa rừng hoa dại rực rỡ  đầu .
"Gió, gió lớn." Liên Kiều giả vờ như   chuyện gì xảy , trong lòng  bắt đầu mừng thầm, "Còn   tìm đủ ?"
Lục Vô Cữu  hái  một bó, Liên Kiều  tủm tỉm: "Cũng ,    hôn  ?"
Lục Vô Cữu ngẩng đầu: "Hôm nay nàng hào phóng ?"
Liên Kiều sốt ruột: "Ngày nào   hào phóng, nhanh lên, cúi đầu xuống."
Lục Vô Cữu nhướng mày, ngoan ngoãn  theo.
Liên Kiều vội vàng nhón chân hôn mạnh lên môi  một cái, cố tình bôi hết lên miệng .
"Cảm giác thế nào?" Khóe miệng nàng nở nụ   xa, chờ xem  mất khống chế.
 Lục Vô Cữu    phản ứng gì, giọng điệu bình thản: "Cũng ."
Liên Kiều khó hiểu, chẳng lẽ là hôn quá nông,   nếm  mùi vị?
Nàng ôm cổ , cả  treo lên, dùng môi cọ xát một hồi: "Lần  thì ?"
Lục Vô Cữu vẫn   gì khác lạ: "Khá ngọt."
Ngọt???
Liên Kiều nghi ngờ, chẳng lẽ  khi phi thăng vị giác của  đột biến?
Nàng  tin, lén  lưng  bôi thêm vài quả lên miệng , ôm mặt Lục Vô Cữu hôn mạnh xuống.
Hôn quá mạnh, hai  cùng ngã xuống bãi cỏ.
Lần  nàng  chịu nổi , bò dậy khỏi  Lục Vô Cữu, thè lưỡi .
Lục Vô Cữu quan tâm hỏi: "Sao ?"
Liên Kiều che miệng, thanh âm mơ hồ  rõ: “Cắn trúng đầu lưỡi , đau quá.”
Lục Vô Cữu khóe môi khẽ nhếch: “Nàng xác định là đau, chứ   tê ?”
Liên Kiều lập tức  đầu, hung hăng trừng : “Sao  ?”
Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi  sưng của nàng,  khẽ: “Ngốc quá.”
Liên Kiều giận dữ: “Được lắm,   gạt !”