Nàng tức đến phát điên, dứt khoát nắm một nắm hồ tiêu quệt hết lên môi ,  đó áp chế Lục Vô Cữu, mạnh mẽ hôn xuống.
Nụ hôn kéo dài, đến cuối cùng, đôi môi hai  đều sưng đỏ, nhất là Lục Vô Cữu, trông  càng thê thảm hơn.
Liên Kiều hiếm khi  thấy dáng vẻ  của , liền ôm bụng  ngặt nghẽo.
Lục Vô Cữu khẽ cong môi, lập tức xoay  áp chế nàng .
Một hồi ,  sườn đồi vang lên tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng  lanh lảnh, còn nắm hồ tiêu   hai  sớm   nghiền nát thành bùn.
[Nhật ký của Kiều Kiều]
[Tiên lịch vạn tam thiên niên, Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng bảy tháng tám, Vô Tướng Tông]
Hôm nay  tròn sáu tuổi!
Mẹ nấu cho  một bát mì trường thọ thật dài, còn   nhiều món ngon,  ăn đến căng cả bụng.
Cha thật đáng ghét,    sắp béo tròn như quả cầu , hừ!
Ta chạy đến hỏi ,  bảo   hề béo chút nào.
Mẹ là  nhất, lợi hại nhất! Sau   cũng  trở thành  giống như  .
Cha , vài ngày nữa thái tử Thiên Ngu sẽ đến.
Nghe    lợi hại, ba tuổi    nhiều sách. Lần   đến là vì    hoàng đế nữa,  thử nghiệm linh căn.
Cha còn bảo dung mạo   tuấn mỹ, còn hơn cả đại sư  nữa.
Ta mới  tin ! Dung mạo  thì  ích gì? Linh căn của  mạnh nhất, hừ,  nhất định  thể so với !
[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng ba tháng mười]
Hôm nay   gặp thái tử Thiên Ngu!
Hắn  đôi môi đỏ, làn da trắng như tuyết, thật sự  , mà linh căn cũng vô cùng lợi hại,  thể đánh vỡ cả trấn sơn linh thạch!
Nghe    chỉ là cửu đoạn linh căn .
Ta thực ghen tỵ với !
 mà tính tình  thật khó chịu!
Hắn  thèm nhận trái cây  tặng,  còn bái nhập môn hạ của Kiếm Thánh tiền bối,   mất hết phong quang.
Ta ghét !
[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng năm tháng chạp]
Hôm nay  chải cho  hai búi tóc, còn  cho  một bộ váy đỏ mới,   thêu tiểu hồ điệp bằng kim tuyến.
 Giang Lê và mấy nàng khác đều chỉ bàn tán về Lục Vô Cữu.
Không ai chú ý đến y phục mới của ,   chút  vui.
Lúc lên lớp, lão phu tử hỏi vị thần chủ cuối cùng là ai, vấn đề   , chính là Ly Cơ!
Ta giơ tay thật cao, suýt nữa thì  cả lên bàn .
 lão phu tử  gọi Lục Vô Cữu  dậy trả lời, mà   trả lời đúng nữa chứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi  đều khen  lợi hại,  gì ghê gớm chứ,  cũng  mà, chẳng qua lão phu tử  gọi  thôi!
Trong tiểu khảo môn Đạo Pháp,  đầu tiên của     cướp mất.
Hơn nữa,  còn    sai chữ,   "Thiên Ngu", mà là "Thiên Hư".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-332.html.]
Thật mất mặt!
May mà trong môn thể thuật,  vẫn mạnh hơn , ít nhất điểm   còn thua .
[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng tám tháng chạp]
Lục Vô Cữu  mà  thắng  trong môn thể thuật! Ta càng ghét  hơn!
Mẹ bảo  đừng tức giận, còn khen  cũng  lợi hại,  rằng Lục Vô Cữu lớn tuổi hơn , học nhanh hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy  sẽ miễn cưỡng tha thứ cho .
Lục Vô Cữu  đến đây ba tháng , cha    từng đến thăm   nào.
Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp,  cũng  thấy  uống cháo.
Hay là…  đem cho  một chút?
  thích vị ngọt  vị mặn nhỉ?
[Thiên Nguyên năm thứ 6, ngày mồng chín tháng chạp]
Ngọt  mặn  đều đưa cho  cả,  hỏi  thích loại nào,  đáp đều  cả.
Người  thật vô vị!
Ta còn thấy  ăn nho, loại nho chua đến mức  nếm thử một miếng mà suýt , thế mà   ăn  chớp mắt.
Thật đáng sợ!
Hôm nay   cao thêm một chút.
 Lục Vô Cữu  càng cao nhanh hơn!
Thật bực ,  ngay cả chiều cao  cũng thua  chứ?
Không ! Nhất định là vì  ăn quá ít.
Từ nay về , mỗi ngày   ăn thêm một quả táo, một phần điểm tâm,  thêm một bát cháo ngọt!
Hehe, cha  đồng ý !
Có lẽ, Lục Vô Cữu cũng  đáng ghét như  nghĩ.
Ta còn thấy   một cây cung nhỏ thật tinh xảo,  là   với cha, bảo  mua cho  một cái nhỉ?
[Thiên Nguyên năm thứ 7, ngày mồng Năm tháng Hai]
Cha  mua cung cho , mà tự tay chế tác một cây cung đỏ thẫm,  hơn của Lục Vô Cữu gấp bội!
Ta yêu cha!
 cha và   cãi vã vì một vị bá bá.
Nghe ,  vốn dĩ định gả cho vị bá bá , chẳng rõ vì     thành  cùng cha.
Lần , bá bá  đến  khách,  đưa ông dạo chơi hai ngày, còn đích  nấu ăn chiêu đãi.
Cha hỏi   thích vị bá bá  chăng,  gật đầu đáp thích.
Bởi vì cha mỗi ngày chỉ cho  ăn hai miếng điểm tâm cùng hai viên đường, còn bá bá  hào phóng cho  cả một túi lớn!
Ta chỉ  thực, cha liền  chút giận dỗi, nhéo mũi  bảo rằng  là “tiểu vô lương tâm”,  cho  ăn nhiều là vì sợ răng  hỏng mất.
Kỳ lạ , nếu  là “tiểu vô lương tâm”,   đời  há chẳng  còn  “đại vô lương tâm” ?
Ta  chạy đến hỏi , nhưng cha lập tức bịt miệng  ,  cho phép hỏi.