Liên Kiều tự động bỏ qua nửa câu đầu, bắt đầu mè nheo, nhưng Lục Vô Cữu vẫn  hề lay chuyển.
Cô hết cách , bỗng nhiên nảy  một ý, giả vờ đau bụng.
Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng  chút phản ứng, lông mày  nhíu : "Em  ?"
Liên Kiều cắn môi,  vẻ e thẹn: "Đau... đau bụng,    ngoài mua ít đồ."
Lục Vô Cữu khoanh tay, hiếm khi im lặng.
Liên Kiều nhân cơ hội kêu lên: "Anh còn  cho   ngoài, thì   mua giúp  !"
Lục Vô Cữu  mất kiên nhẫn: "Dì Tôn   đang ở đó ?"
"Dì Tôn nào hiểu mấy chuyện !   loại  cánh, còn  loại nước..."
Cô thao thao bất tuyệt  một tràng, Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Thôi  , em tự  , nửa tiếng,  nhanh về nhanh."
"Được!"
Liên Kiều suýt nữa thì vui mừng nhảy cẫng lên, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, kéo lấy ví tiền  nhanh chóng chuồn  ngoài.
Ra khỏi cửa, mặt đất bên ngoài nóng bỏng đến đáng sợ. Vì sợ cha  phát hiện, cô  dám gọi chú Tiểu Trần lái xe đưa , mà tự bắt một chiếc taxi phóng thẳng đến Bắc Tứ Hoàn.
…
Buổi trưa, bầu trời xanh ngắt như   gột rửa,  một gợn mây.
Hai hàng cây hòe xanh mướt lướt qua ngoài cửa sổ xe. Liên Kiều phấn khích nanh tin cho Yến Vô Song, báo rằng   thoát khỏi "ma trảo", nhưng trong lòng  lờ mờ  kéo về một đoạn ký ức xa xôi.
Con đường , nhiều năm , dường như cô cũng từng  qua.
Cô sinh  ở Bắc Thành, nhưng lớn lên ở Nam Thành.
Bởi vì cha cô vì  mà trở mặt với gia đình, cả nhà ba  họ luôn sinh sống ở phương Nam.
Hai cha con đều ngang bướng chẳng ai chịu nhường ai, mãi đến khi Liên Kiều lên sáu, đến tuổi chính thức  tiểu học, ông nội mới chịu nhượng bộ.
Những năm qua, cha cô  việc chăm chỉ, gặt hái  nhiều thành tựu, nên việc điều chuyển cũng  quá khó khăn.
Cô nhớ đó là một mùa hè, chiếc xe sang trọng chạy qua con đường rợp bóng cây kéo dài bất tận, cứ như  mãi cũng  tới đích.
Không   bao lâu trôi qua,  khi vượt qua từng lớp cổng an ninh, khi những tòa nhà cao tầng dần thấp xuống, chiếc xe cuối cùng dừng   một căn nhà cổ yên tĩnh. Có  mở cửa xe cho cô.
Đôi sandal của cô giẫm lên lớp hoa hòe xanh nhạt rơi đầy  mặt đất. Cô ôm con mèo của ,  theo  một nhóm  mặc âu phục chỉnh tề, thần sắc nghiêm trang.
Đi mãi,  mãi, cuối cùng  đến tận cùng bóng râm,  thấy một căn nhà nhỏ sơn trắng, ánh đèn vàng ấm áp hắt .
Liên Kiều  dẫn  cánh cửa cao lớn. Trong phòng khách treo đèn pha lê,    ít   sẵn.
Có mấy gương mặt trông khá quen,  lẽ vì thường xuyên thấy họ  TV.
Họ  chào hỏi thế nào, cô  còn nhớ rõ. Thực , ngay cả bây giờ, cô cũng  hiểu rốt cuộc họ   gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-341.html.]
Chỉ nhớ  một ông cụ chống gậy, mặt mày nghiêm nghị nhưng  hiền từ xoa đầu cô,  rằng: "Về là  ,   cứ yên tâm ở  đây nhé."
Sau đó còn   nhiều,  nhiều.
Khi đó, cô chỉ dám nắm chặt vạt áo , đôi mắt tròn xoe chớp chớp, tò mò đón nhận những ánh  dò xét.
Sau , ông nội  chuyện cần bàn với cha , nên Liên Kiều  giao cho dì Tôn đưa  vườn ăn bánh ngọt.
Cô ôm theo Tiểu Mi cùng , bản  ăn một miếng,  nhét một miếng cho nó.
Dì Tôn sợ  đủ,   bếp mang thêm một đĩa.
Một  một mèo đang ăn vui vẻ thì Tiểu Mi bỗng nhảy xuống, len qua hàng rào mà chạy mất.
Liên Kiều cuống lên đuổi theo,  chạy  gọi Tiểu Mi đừng chạy nữa.
Cô còn nhỏ, vóc dáng thấp bé,   cũng chui qua  kẽ hở, lao  sân nhà bên cạnh.
Đó cũng là một căn biệt thự kiểu Tây, từ bên trong văng vẳng tiếng đàn piano du dương.
Liên Kiều đuổi theo Tiểu Mi, đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt chạy. Khi sắp chạy  trong nhà  , cuối cùng cô cũng tóm  Tiểu Mi.
Cô túm lấy gáy nó, nghiêm khắc dạy dỗ, giọng non nớt nhưng đầy uy nghiêm.
Có lẽ   ồn đến chủ nhà, tiếng đàn piano bỗng dừng .
Lúc , từ cầu thang chạm trổ kiểu châu Âu, một thiếu niên cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bước xuống.
Khi  đến bậc cuối cùng,  khẽ dừng chân, ngước mắt  cô: "Em là…"
Giọng  trầm thấp, trong trẻo. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản    thẳng thớm  chút nếp nhăn.
Liên Kiều chớp chớp mắt, mãi đến lúc  mới nhận   dường như  gây họa, chạy  nhà  khác.
Lúc , vệ sĩ  gác cũng phát hiện , vội vã tiến  gần.
May mà dì Tôn kịp thời chạy đến, giải thích  phận của cô, mới hóa giải  hiểu lầm.
Thiếu niên tiến lên,  cúi , như đang quan sát cô: "Thì  em là cháu gái bên ngoài của ông Liên. Em tên gì?"
"Kiều Kiều."
Liên Kiều ôm chặt con mèo, giọng  mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của  miền Nam.
"Tiếu Tiếu?" Thiếu niên khẽ nhướn mày.
Liên Kiều sốt ruột, hai má phồng lên, lớn tiếng cải chính: "Không  Tiếu Tiếu, là Kiều Kiều!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiếu niên mỉm , giúp cô phủi  cọng cỏ vướng  tóc: "Thì  là Kiều Kiều."
Sau đó, dì Tôn nhanh chóng đưa cô rời .
Liên Kiều ôm Tiểu Mi,    ngoái đầu , bỗng chợt vùng khỏi tay dì Tôn, chạy trở , nhét  tay  một viên ô mai.