Hơn nữa, cũng  chắc là tinh, cũng  thể là một con yêu nào đó  giỏi che giấu tung tích?
Tuy nhiên, nàng vẫn  một điểm luôn nghĩ mãi  thông.
"Rõ ràng   là , tại  thứ   tìm đến ngươi?"
Yến Vô Song  khẩy một tiếng: "Đương nhiên là bởi vì tên nào đó yếu đuối, thứ  tuy  xa, nhưng  ngốc."
Nói cũng  lý, nhưng vẫn  chút  đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc , Chu Kiến Nam gãi đầu: "Cái đó... Hình như  cũng  ."
Liên Kiều: ?
Yến Vô Song cũng trợn to mắt: "Lúc nào? Gan to bằng trời, chuyện lớn như  mà tên khốn nhà ngươi dám giấu  báo?"
Chu Kiến Nam vội vàng giải thích: "Không  ,  cũng  mới nhớ , chính là lúc  đến Bất Tiếu Trấn, lúc đó chúng  đang ngự kiếm  , hình như    vài tiếng, lúc đó  nào   ..."
Hóa  là .
Liên Kiều lập tức  còn chút gánh nặng tâm lý nào, ném luôn lọ kim sang dược lấy   mặt Chu Kiến Nam.
"Hừ,  ngươi tự bôi !"
Yến Vô Song cũng ghét bỏ ném miếng bông băng tìm   lòng  .
"Đi  ,  c.h.ế.t thì tự   , đừng  phiền lão nương!"
Chu Kiến Nam: "..."
Này  ,   vẫn là bệnh nhân mà,        .
Dù , hai nữ ma đầu  tuy đáng ghét, nhưng họ thật sự   việc!
…
Sau khi  khỏi phòng Chu Kiến Nam, Liên Kiều định đến trấn  xem xét tình hình sắp xếp vật tư mà Lục Vô Cữu  điều từ huyện nha đến.
Vừa  khỏi cửa, bên ngoài  đặc biệt tiêu điều.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng  đường lớn  vắng tanh, vị trí phố xá ban đầu  thấy một bóng hàng rong, nhà nhà đều đóng cửa im ỉm.
Thỉnh thoảng  đứa trẻ con nghịch ngợm chạy  ngoài, lập tức   lớn đuổi theo  ngoài bế lên, hoảng hốt lôi về.
Tuy nhiên lúc mở cửa Liên Kiều liếc   trong, trong nhà chất đống  ít gạo mì, còn  củ cải trắng các loại, tổng cộng mấy túi, xem  đồ hẳn là   phân phát đầy đủ.
, Lục Vô Cữu   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-35.html.]
Liên Kiều thấy lạ,  hết con đường dài, chỉ  một tiệm bán hương phấn ở chỗ rẽ  cờ xí rợp trời, hương thơm ngào ngạt.
Nàng tò mò  tới,  thấy Lục Vô Cữu đang  ở cửa, bên cạnh còn  một bà chủ phong tư yểu điệu.
Bà chủ mặc một bộ váy dài màu tím đậm khoét ngực, đang cúi đầu kiểm kê gạo mì tạp vật  mặt đất, thỉnh thoảng   nhỏ với Lục Vô Cữu.
Khi nàng   cúi , gió nhẹ thổi qua mang theo một mùi hương thoang thoảng, say lòng , nhưng  nồng nặc, giống như hoa  nở rộ.
Liên Kiều: Hừ, tìm khắp nơi  thấy, hóa  là rơi  bẫy mỹ nhân . Khó trách, ở Vô Tướng Tông  nhiều cô nương thầm thương trộm nhớ  cũng  để  mắt, hóa  là thích loại yêu diễm quyến rũ !
Nàng bĩu môi,  ho khan hai tiếng, Lục Vô Cữu mới cuối cùng  đầu .
Vừa mở miệng, giọng   vô cùng lạnh nhạt: "Sao nàng   ngoài?"
Liên Kiều âm dương quái khí : "Ồ, xem  là  quấy rầy ngươi ?"
Lục Vô Cữu  nhíu mày: "Cả ngày nàng đang nghĩ gì ?"
Liên Kiều  định phản bác, bà chủ    : "Tiểu nương tử đây là ghen ? Vị tiên trưởng  chẳng qua là phái   đưa đồ cho  trấn,  vặn đưa đến chỗ  thôi, đừng hiểu lầm."
Liên Kiều lập tức phì phì hai tiếng: "Ta   ghen, cô đừng  bậy!"
Một bộ dạng cực kỳ tránh hiềm nghi, khiến Lục Vô Cữu đánh giá nàng một cái, khẽ mím môi.
Nếu là  quen  thấy bộ dạng  của , sẽ  đây là biểu hiện của sự  vui.
Liên Kiều  hề  , ngược  còn kỳ quái đánh giá bà chủ: "Vậy mà cô  ? Trấn    gọi là Bất Tiếu Trấn ,  là sẽ  yêu quái m.ó.c t.i.m đó, cô  sợ ?"
Bà chủ tiếp tục che miệng  khẽ: "Sợ? Không    các vị tiên nhân đến  ,  các vị che chở,  đương nhiên là  sợ . Hơn nữa,  là một quả phụ,  gì đáng sợ chứ, từ khi phu quân  mất,  ngày đêm đều   tìm ."
Nàng  càng  càng ai oán, mỹ nhân u sầu,   một vẻ  khác.
Liên Kiều  đôi mắt hồ ly quyến rũ của nàng  đột nhiên nhớ đến một từ - phong tình vạn chủng.
Liên Kiều cũng  xinh , mắt ngọc mày ngài, môi son má phấn, từ khi nàng cập kê  liên tục  đầu bảng xếp hạng mỹ nhân Cửu Châu.  Chu sư  luôn  nàng  thì  thật, nhưng  quá ngây thơ, thiếu một chút tư vị.
Xem , cái gọi là tư vị  đại khái chính là   mắt .
Bà chủ khéo léo, liếc  vẻ nghi hoặc trong mắt Liên Kiều,  đó khen áo khoác màu xanh lam nhạt   nàng, tiếp đó khen nàng trẻ trung, khen đến mức khóe miệng Liên Kiều suýt nữa  kìm nén , nàng  đột nhiên   thêm một câu: "Tuy nhiên, tiên tử tuy dung mạo xinh , nhưng vẫn thiếu thứ gì đó tô điểm."
"Thiếu cái gì?" Liên Kiều hỏi.
Bà chủ phong tư yểu điệu uốn éo eo thon xoay ,  đó lấy từ  quầy  một hộp gỗ khảm bạc mở , mỉm  đưa đến tay Liên Kiều: "Hương phấn. Tiên nhân tuy , nhưng  thiếu một chút tư vị."
Hóa , cuối cùng là  bán đồ cho nàng!
Bà chủ  thật sự  khôn khéo, ngay cả tiên nhân cũng  buông tha.
Tuy nhiên, Liên Kiều thừa nhận nàng  mắc câu.