Nàng giật  kinh hãi, vội cầm lấy cổ tay của  dò xét, chỉ để phát hiện kẻ    căn cốt trong , thậm chí nàng còn mơ hồ cảm nhận  khí tức của nội đan.
Chỉ  nhập môn ngày đầu tiên thôi mà!
Liên Kiều cảm thấy lòng đau như cắt, chiếc khăn tay trong tay suýt  nàng vò nát. Thế nhưng, nàng vẫn gắng giữ vẻ bình tĩnh,  như chẳng hề bất ngờ, cố giữ cho    xem là kẻ  từng trải.
“À, chuyện  cũng  xảy . Ta nhớ năm đó… Năm đó  cũng chỉ cần ngủ một giấc, , hai giấc là xong. Sư  quả thực thiên phú xuất chúng.  dù ,  cũng nhập môn  ngươi vài năm, kinh nghiệm  phần phong phú hơn. Nếu  điều gì  hiểu  gặp khó khăn, cứ việc tìm đến ,  là sư tỷ,  nhất định tận tâm chỉ dẫn.”
Lời  quả là tao nhã, đầy ý tứ ôn nhu, đến mức chính Liên Kiều cũng tự thấy   từng đối xử tử tế như  với lão cha già.
Thế nhưng,  đối diện chỉ nhíu mày, lãnh đạm hỏi : “Ta nên gọi ngươi là gì? Sư tỷ ?”
Liên Kiều cố kiễng chân, mong   quá thấp bé so với : “Lẽ nào  gì bất  chăng?”
Hắn đáp: “Quên , sáng nay kiếm thánh  thu   môn đồ cuối cùng. Luận vai vế,  lẽ ngươi  gọi  một tiếng… Tiểu sư thúc.”
“…”
Đây   lời con    ?
Kiếm thánh ,  bế quan bao nhiêu năm trời,  mà đến khi   nhập môn liền xuất quan,  còn thu   tử đầu tiên!
Liên Kiều  nhớ rõ   đáp   thế nào, chỉ nhớ năm , tâm hồn thơ trẻ của nàng chịu tổn thương nặng nề,  đầu tiên  chọc tức đến mức phát , chạy về ôm chặt lão cha già mà nức nở.
 đó chẳng là gì.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng  , nàng mới nhận  rằng, ngày đầu nhập môn cũng chính là lúc tính tình của   xem là  nhất.
Người , tuy  nhan sắc tuyệt trần, phong thái tao nhã của hoàng tộc, nhưng bản chất  khó chịu đến mức  tưởng.
Khi nàng leo lên bàn đá, gào thét tố cáo tội trạng của   đám đồng môn đồng lứa, những tiểu cô nương khác  mải mê đắm chìm trong dung nhan phi phàm , chẳng ai tin lời nàng.
Mãi đến khi thời gian trôi qua, bọn họ  lượt tiếp xúc với , mới nhận  lời nàng  hề giả, thậm chí còn  phần nhẹ tay.
Hóa ,   chỉ khinh thường mỗi  nàng, mà là xem thường cả thiên hạ.
Liên Kiều  tài nào đếm nổi   bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ,  vẻ ngoài của  mê hoặc,  tức đến bật  bỏ .
 càng lạnh nhạt,  thư tình gửi đến   càng chất chồng.
Nghĩ đến đây, lòng Liên Kiều như sôi sục,  nhịn  mà trừng mắt  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trùng hợp , đúng lúc , cổ trùng trong cơ thể nàng phát tác. Nhìn gương mặt của , dù nàng   thừa nhận, nhưng vẫn  công nhận một điều: Hắn… quả thực  .
Hắn  thể kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng dung nhan  là điều  thể chối cãi.
Khuôn mặt  tựa như kiệt tác, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt , từng đường nét đều trúng  chuẩn mực cái  trong lòng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-4.html.]
Nàng  nhận    nóng bừng, liền vớ lấy một chén nước, uống vội để hạ nhiệt.
Ai ngờ, ngay khi nàng  nhấp môi,  đột ngột ngừng tay, giọng  lạnh lùng vang lên: “Chén nước đó…   uống qua.”
Chén nước trong tay nàng bỗng trở nên nặng nề.
“…”
Nuốt cũng  xong, mà nhả cũng chẳng .
Nàng đỏ bừng mặt, cuối cùng  cẩn thận mà nuốt ực xuống.
“…”
Đây là gì? Chẳng  là gián tiếp… hôn  ?
Thật đáng sợ! Nàng cuống quýt lau miệng, trợn mắt  : “Tại    sớm?”
Hắn nhún vai, hờ hững đáp: “Ai bảo nàng uống nhanh thế?”
Lửa giận bừng bừng, nàng cảm thấy ngay lúc ,  g.i.ế.c   thể tiêu tan nỗi hận trong lòng.
Hắn  nhàn nhạt buông lời: “Nhớ nhầm,  uống chén khác, chén   động qua.”
“…”
Nàng chỉ  rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t : “Hôm nay,  nhất định  g.i.ế.c ngươi!”
Kỳ lạ là, Lục Vô Cữu vốn thích dùng ba chiêu để kết liễu đối thủ, hôm nay   hề nhúc nhích, đây là  đầu tiên Liên Kiều kề kiếm lên cổ .
Liên Kiều  thể tin : “Vậy mà  thắng ? Chẳng lẽ lúc  ngươi thử linh mạch là giả?”
Sau đó liền  thấy một tiếng  lạnh vô tình.
Lục Vô Cữu thốt  mấy chữ: “… Là   dùng  pháp lực nữa.”
Liên Kiều mừng rỡ: “Ngươi  còn pháp lực nữa?”
Lục Vô Cữu: “… Người bình thường gặp chuyện ,   nên hỏi nguyên nhân ?”
“Đó là kẻ khác.” Liên Kiều nhoẻn , khóe miệng cong lên như chẳng thể kiềm nén. “Đối với ngươi,   đốt pháo ăn mừng  xem như là quá nhân từ .”
Nàng  ,  nhanh chóng tính toán trong đầu: “Ta  đem tin tức  loan truyền khắp thiên hạ,  tiên là báo cho đám kẻ thù của ngươi ở Thanh Bình Sơn,  đến các vị sư tỷ, sư  từng  ngươi chọc giận đến bỏ …”
“Ta đoán rằng họ hẳn sẽ  thích thú khi  thấy cảnh ngươi vô lực,  thể phản kháng. Khi  từng  kéo đến còn đỡ, nếu cả bọn ùa  một lượt, ngươi chịu nổi  đây…”
Liên Kiều  hả hê, định chạy  ngoài, nhưng   Lục Vô Cữu lên tiếng gọi : “Đứng , nàng chắc chắn   ?”