Yêu và tu sĩ tranh đấu ngàn năm, một nguyên nhân quan trọng chính là thèm  nội đan của đối phương. Dù  tuổi thọ của cả yêu quái lẫn con  đều  hạn, tư chất cũng  cao thấp, dựa  việc hấp thụ linh khí để tu luyện là    đủ, nhưng nếu  thể lấy linh lực của nội đan  khác  của riêng, thì đó chính là con đường tắt.
Chỉ tiếc, cướp đoạt và luyện hóa nội đan cực kỳ dễ  xâm nhập kinh mạch, từ xưa đến nay đều  tu sĩ vì  mà phát cuồng, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì mất hết thần trí, tẩu hỏa nhập ma, những   cũng  gọi là “đọa tiên”.
Lâu dần, giới tu chân rối loạn, lợi bất cập hại, nên  cấm pháp môn .
Giới yêu quái như rắn mất đầu, tuy   quy định rõ ràng, nhưng các đại yêu cũng  kiềm chế,  đến đường cùng, tuyệt đối sẽ  mạo hiểm sử dụng phương pháp .
Cả tiên giới lẫn yêu giới đều đặc biệt thận trọng,  thể thấy phương pháp tu luyện  hại  hại  đến mức nào.
 Liên Kiều  ngờ, Lục Vô Cữu từ nhỏ   dạy dỗ nghiêm khắc  đụng  thứ .
Lúc  nàng bắt gặp, Lục Vô Cữu đang luyện hóa nội đan của một con xà yêu mắt đỏ,  khi hấp thụ  , trong mắt  cũng hiện lên màu đỏ yêu dị, giống hệt con rắn , hai đồng tử dựng , liếc  qua, khiến Liên Kiều khi đó đang trốn  rèm che miệng, kinh ngạc nín thở.
Tuy nhiên, màu sắc yêu dị  chỉ lóe lên  biến mất, Lục Vô Cữu cũng  phát cuồng, ngược  khi  ngang qua nàng còn bình tĩnh hỏi một câu: “Sợ  ?”
Lúc đó Liên Kiều đúng là  dọa choáng váng.
Lục Vô Cữu   như   chuyện gì xảy : “Chỉ là  thử một chút,  thấy nàng ở đó.”
Chuyện  nếu báo lên Giới Luật Đường, e rằng ngay cả Lục Vô Cữu cũng khó mà ở  .
 ngay  đó  lâu,   khoác áo ngoài lên  nàng, giữ thể diện cho nàng.
Liên Kiều định   thôi, tay vặn xoắn đến tê dại, cuối cùng  đầu , chỉ tức giận  một câu: “Lần  đừng như  nữa!”
Lục Vô Cữu mất kiên nhẫn đáp  một tiếng.
Từ đó về , Liên Kiều quả thật  còn thấy  dùng phương pháp  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-44.html.]
,   đó, nàng mới    một  yêu quái tu vi cao cho dù mất yêu đan cũng sẽ  c.h.ế.t ngay lập tức.
Bởi vì  đó con xà yêu mắt đỏ mất nội đan nhưng tu vi cao  chính là như , nó biến thành một  bình thường,    còn chút yêu khí nào, ở Xích Hà Phong quét dọn cho vị nữ Phong chủ  nửa năm,  một đêm tuyết rơi mùa đông lặng lẽ c.h.ế.t ,  nữ Phong chủ đích  chôn cất.
Lúc đó Liên Kiều mới  hóa  con xà yêu mắt đỏ   chủ động cầu xin Lục Vô Cữu giúp nó m.ổ b.ụ.n.g lấy nội đan.
Vì , hôm nay   đến quan hệ giữa Cố Thanh và hồ yêu,   tìm thấy chút yêu khí nào, Liên Kiều liền lập tức nghĩ đến con xà yêu mắt đỏ .
Chỉ  điều, xà yêu mắt đỏ   ác ý, còn hồ yêu thì  chắc.
Liên Kiều giấu  bối cảnh của câu chuyện về con rắn, kể  một cách ngắn gọn,   sang Trinh nương,  cúi : “Nghe ,  khi yêu biến thành ,  nhiều thói quen sẽ   đổi, ví dụ như con rắn , trời lạnh thì ngày nào cũng buồn ngủ, vẫn giống như rắn sẽ ngủ đông. Hồ ly chắc cũng , ví dụ như mùi hôi của hồ ly,  khó loại bỏ, Trinh nương cô  xem, nếu hồ yêu biến thành ,   cũng cần  xức nước hoa, phấn thơm gì đó lên  để che giấu mùi ?”
Nàng   như , thì kẻ ngốc cũng hiểu .
Chu Kiến Nam vốn đang  bên cạnh Trinh nương liền nhanh chóng nhảy  xa, vị  chẳng  là  mở cửa hàng hương liệu !
Trinh nương   ngạc nhiên: “Nô gia  từng thấy hồ ly,  hiểu những điều , tiên tử đang nghi ngờ hồ yêu   từng đến cửa hàng hương liệu của  mua hương liệu ?”
“Còn giả vờ nữa!” Yến Vô Song  nhịn  nữa: “Không chỉ là mua, e rằng chính là ngươi đấy!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trinh Nương uất ức : "Chuyện    bằng chứng,    cũng   chút yêu khí nào, tại  tiên nhân chỉ kể một câu chuyện,   thể đổ oan lên đầu  chứ? Chẳng lẽ các vị tiên nhân  bắt  yêu quái,   ăn  thế nào với  dân trong trấn, nên mới bắt một góa phụ như   chịu tội  ?"
"Ngươi... thật lắm lời!"
Yến Vô Song tức giận đến mức   nên lời, nhưng Liên Kiều  : "Đừng vội."
Nàng sở hữu một khuôn mặt hiền lành, trông  vẻ vô hại, nhưng luôn  thể bất ngờ   những lời khiến  khác kinh ngạc: "Ta   như  đúng là  chút lỗ mãng, bất quá...   một chuyện  hiểu, Trinh nương tử   vết thương   ngươi là do Cố Thanh lúc  nhập ma phát cuồng cào cấu mà , đúng ?"
Trinh nương bình tĩnh : "Phải,  gì  đúng ?"
Lông mày thanh tú của Liên Kiều nhướng lên,  thẳng: "Đương nhiên  đúng,   ngươi dùng hương thơm nồng nặc, phấn thơm  dễ dính  , hương thơm cũng vô cùng nồng đậm, nếu vết thương của ngươi là do  gây ,  ít nhất cũng sẽ dính chút phấn thơm, nhưng   khi  kiểm tra t.h.i t.h.ể của Cố Thanh,  phát hiện kẽ tay    một chút phấn thơm nào,   cũng   chút hương thơm nào, ngươi... giải thích thế nào?"