Liên Kiều đón lấy một sợi lông hồ ly rơi xuống giữa  trung, khẽ thở dài: "Nghiệt duyên, thực là nghiệt duyên! Một đoạn tình, hại đến bốn mạng ."
Thế nhưng, lời cuối cùng của hồ yêu  ý gì? Đến cả yêu cũng cảm thấy quái dị,  rốt cuộc, thứ đó là gì?
Nàng  ngờ rằng, chẳng bao lâu , thứ  sẽ tự tìm đến cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất nhiên, lúc  Liên Kiều vẫn   ,  khi thu dọn tàn cuộc của Cố Thanh, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đưa Hà viên ngoại  ngất xỉu lên xe ngựa,  cả hai cũng lên một cỗ xe khác.
Ngoài  còn một cỗ xe ngựa nữa. Xét đến chuyện Liên Kiều và Lục Vô Cứu xưa nay chẳng hòa hợp, việc quyết định ai  xe   là một bài toán khó khăn.
Chu Kiến Nam đang do dự  nên gọi thêm một chiếc xe ngựa nữa  thì Liên Kiều ho khan một tiếng: “Không cần phiền phức  ,  cùng Lục Vô Cữu còn  việc cần bàn bạc,   cùng  trở về thương lượng.”
“Ngươi và điện hạ?” Chu Kiến Nam suýt thì rớt cả cằm, “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây ?”
Liên Kiều  cong cả mắt: “Mặt trời thì  mọc đằng Tây, nhưng nếu ngươi còn  móc mỉa mai,   ngại ném ngươi  phía Tây phơi nắng .”
Chu Kiến Nam lập tức ngậm miệng.
Thật đáng sợ,    nữ nhân   hợp liền động thủ thế !
Lục Vô Cữu  bọn họ  qua  , vẻ mặt  chút  kiên nhẫn: “Lắm mồm.”
Liên Kiều hừ một tiếng, bước nhanh theo  lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa bằng gỗ tử đàn  vốn  rộng rãi, Lục Vô Cữu   dáng  cao lớn,    xuống, cả khoang xe  là chân , Liên Kiều vịn cửa xe, căn bản   chỗ đặt chân.
Nàng nhíu mày: “Ta  ?”
Lục Vô Cữu chống tay lên bệ cửa sổ, gõ gõ ngón tay: “Tùy nàng.”
Tuy  , nhưng tư thế  của   là hai đầu gối dang rộng, chiếm hết cả chỗ  đệm mềm, chỉ chừa  một  trống nhỏ giữa hai đầu gối.
Đây mà gọi là tùy ý ?
Rõ ràng là  nàng   giữa hai đầu gối của ,   dựa  lòng , để giảm bớt độc tính của tình cổ chứ gì!
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng: “Cáo già gian xảo!”
Nàng nhấc vạt áo Lưu Tiên lên,  xuống  lưng về phía .
 nàng hiển nhiên  đánh giá thấp vóc dáng của , hai   chen chúc quá chật, nàng lầm bầm, đẩy đẩy Lục Vô Cữu: “Này, ngươi  thể lui   một chút ?”
Lục Vô Cữu nhắm mắt  .
Liên Kiều bực bội, đành  xắn tay áo lên, nhích m.ô.n.g chen chúc.
Sau vài  đẩy qua đẩy , Lục Vô Cữu đột nhiên mở mắt , giữ lấy vai nàng.
“Nàng còn cựa quậy nữa, sẽ  chỉ là   đầu gối  thôi .”
Câu   thật kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-48.html.]
Hai chân  dài như  chiếm hết cả khoang xe, nàng    đầu gối thì còn  chỗ nào nữa?
Liên Kiều ban đầu trầm ngâm suy nghĩ,  đó nhíu mày: “Không  đây, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi    lên chân ngươi ? Có cần  bắt nạt   như  !”
Lục Vô Cữu  ngờ nàng  nghĩ theo hướng , nghẹn lời: “Nàng…”
“Ta  ?” Liên Kiều    hiểu ý , ngược  càng thêm oán trách, “Nói cho rõ ràng,   là ngươi phát tác đấy nhé,   nhường nhịn ngươi đủ , ngươi còn  giá ? Không thể nào, tuyệt đối  thể nào,  sẽ  hạ   lên chân ngươi !”
Lục Vô Cữu day day mi tâm: “… Nàng    thì .”
Liên Kiều: ?
Còn dọa nàng nữa chứ?
“Ta cứ   lên đầu gối ngươi đấy, xem ngươi  gì  , chẳng lẽ còn ăn thịt   chắc?!”
Liên Kiều cố ý  phịch xuống thật mạnh, như Thái Sơn áp đỉnh.
“Nàng  thể nhẹ nhàng chút ?” Lục Vô Cữu khó chịu.
Liên Kiều cũng nổi giận: “Ta nặng chỗ nào, chỉ là  thôi mà, đầu gối của ngươi  thể đau đến mức nào,  cần   ầm ĩ lên  ?”
“ là  hiểu .”
Lục Vô Cữu  co đầu gối che  nếp nhăn  quần áo,  nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Ngươi mới là  kỳ quái.”
Liên Kiều cũng bực bội  thôi.
Đợi đến khi cả hai  yên vị, xe ngựa mới bắt đầu chạy về phía .
Thế nhưng,  yên tĩnh , ngay cả  thở cũng  rõ ràng hơn hẳn.
Hơi thở của Lục Vô Cữu rõ ràng nóng hơn bình thường  nhiều, Liên Kiều  thổi đến đỏ cả mặt, nàng   bảo  kiềm chế  một chút, nhưng nghĩ , đây cũng là chuyện  còn cách nào khác, nên đành mở cửa sổ xe cho thông thoáng.
Kỳ lạ là, đường phố bên ngoài xe ngựa chạy vun vút, nhưng    lấy một chút gió lùa .
Liên Kiều ơ một tiếng,  đưa tay  thử, vẫn   gió.
Không thể nào, dù  oi bức đến mấy, xe ngựa chạy nhanh như  cũng  thể   chút gió nào.
Liên Kiều cảm thấy  đúng, bèn định hỏi  đánh xe xem , nhưng  vén rèm xe lên, nàng liền cứng họng.
…Phía  xe ngựa  mà   ai!
,   ai đánh xe, xe của bọn họ    thể chạy băng băng  đường lớn như ?
Tám phần là, cái thứ đó  đến!
“Không !”
Liên Kiều vội vàng nắm lấy dây cương, nhưng tay  chạm , dây cương liền biến thành một con rắn lục đầu nhọn to bằng cổ tay, rít lên phun phì phì  tay Liên Kiều  lao tới, há miệng định cắn  cổ nàng.