Liên Kiều trơ mắt  giọng  lạnh lùng quen thuộc phát  từ tấm “biển” , ngay cả âm cuối thiếu kiên nhẫn cũng giống hệt,  thể tin nổi: “Thật đấy,  đó còn  bốn chữ vàng lóng lánh - Thiên Hạ Đệ Nhất.”
Lục Vô Cữu đại khái cảm thấy quá hoang đường, cuối cùng cũng mở mắt .
Ai ngờ, khi  thấy Liên Kiều  mặt, ánh mắt  khựng , lời quở trách cũng nghẹn  trong cổ họng.
Liên Kiều  gần: “Sao ngươi   gì, chẳng lẽ,  trong mắt ngươi cũng biến thành cái gì khác ?”
Một lúc lâu , Lục Vô Cữu mới thản nhiên đáp  một tiếng: “… Ừ.”
Lần đầu tiên Liên Kiều gặp  chuyện , nàng đau cả đầu: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy  , tại  chúng  trong mắt đối phương đều biến đổi thế, còn biến thành những thứ kỳ quái như ?”
Trầm ngâm một lúc, tấm “biển”  mở miệng : “Là ảo cảnh   tạo  từ tâm cảnh của  trong đó, giống như đóng dấu , sẽ biến  mà  gặp thành thứ mà  đang mong  nhất từ  đó. Nàng quá chấp niệm với 'Thiên Hạ Đệ Nhất', nên  trong mắt nàng tự nhiên cũng biến thành như . Không tin, nàng  con ngựa  xem…”
Liên Kiều liếc mắt , con ngựa đang cúi xuống gặm vạt áo của nàng, như thể coi nàng là một cây cỏ khổng lồ.
Đương nhiên, con ngựa mà nàng  thấy  biến thành thiên mã, hai bên sườn mọc  đôi cánh, trong truyền thuyết là loại  thể bay lên chín tầng trời.
Liên Kiều ôm trán, ảo cảnh  cũng quá kỳ quái, chẳng  là biến dục vọng với  khác thành hiện thực !
Đặc biệt là còn  Lục Vô Cữu chỉ .
Nàng đúng là  nhớ đến việc  cướp mất danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất” của nàng, nhưng nhớ thì nhớ, “Thiên Hạ Đệ Nhất” biến thành tấm biển, cứ thế sừng sững  mặt nàng vẫn  chút  hổ.
Liên Kiều sờ sờ mũi,  tò mò hỏi: “Vậy thì,  trong mắt ngươi biến thành chữ gì thế?”
Lục Vô Cữu mím môi, giọng điệu bình thản: “Không  gì.”
Liên Kiều bực : “Ngươi  dám  ?”
Lục Vô Cữu lảng tránh ánh mắt: “Nàng đừng  suy nghĩ lung tung.”
Liên Kiều nào chịu bỏ qua cho : “Tuy nnhững mặt khác của ngươi cũng  tệ, nhưng thuật khống thủy của  là vô địch, để  đoán xem, hiện tại thứ ngươi  nhất từ  là 'thuật khống thủy' đúng ?”
Lục Vô Cữu vẫn  chút lay động: “Không .”
“Vậy… là ‘chức vị Tông chủ’? Sau ,  cũng sẽ luân phiên  Tông chủ, ngươi chẳng lẽ  sớm nhòm ngó cái   ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu dường như  đau đầu, trong cơn đau đầu còn  chút bực bội: “Đã   ,   gì to tát cả.”
Liên Kiều đoán  , trong lòng  khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-50.html.]
 mà, nghĩ , Lục Vô Cữu   ,  lẽ là vì   thấy những từ  , ví dụ như “đáng yêu” “   yêu quý” chẳng hạn?
Dù , Liên Kiều về mặt  cũng    công nhận mà!
Hắn nhất định là ghen tị,  ngại ngùng, nên mới  chịu  .
Liên Kiều thầm đắc ý, bèn rộng lượng tha thứ cho việc Lục Vô Cữu né tránh, thậm chí còn vui vẻ chủ động  tới.
“Tình cổ của ngươi vẫn  giải hết đúng ,  thì,   bụng, tiếp tục   lòng ngươi, giúp ngươi giải nốt.”
Dù  bây giờ Lục Vô Cữu trong mắt nàng  biến thành một tấm biển ,   lòng một tấm biển thì  gì to tát chứ!
Thế nhưng, tấm biển    miễn cưỡng, lạnh lùng phun  mấy chữ: “Không cần.”
Liên Kiều lẩm bẩm: “Giữ sĩ diện  gì, ngươi c.h.ế.t thì  cũng chết, nhưng mà… bây giờ ngươi trong mắt  là một tấm biển dựa  ghế, dài quá,    , ngươi dựa lên  một chút, như    thể  đàng hoàng,   còn  thể dựa  nghỉ ngơi.”
Không ngờ Lục Vô Cữu  càng kiên quyết từ chối: “Không .”
Liên Kiều khó hiểu: “Ngươi trong mắt  là tấm biển,  trong mắt ngươi cũng là tấm biển, hai tấm biển chồng lên  thì   ,  ngươi  lắm chuyện ?”
Lục Vô Cữu vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay khoanh  gõ gõ, gân xanh nổi lên.
Vì tình cổ phát tác, hiện tại thứ   nhất từ nàng   là “thuật khống thủy”  thứ gì tương tự, nên thực  Liên Kiều trong mắt  cũng   là tấm biển. Thực tế, nàng vẫn là nàng, hơn nữa   tại ,  mặc quần áo, chỉ  vài làn sương mù lượn lờ che .
Cho nên, lời đề nghị của nàng thật sự là  thể chấp nhận .
Liên Kiều vẫn đang truy hỏi, Lục Vô Cữu  đau đầu,   thể   miệng.
Hắn nhắm mắt , chỉ lạnh lùng buông một câu: “Không  là  .”
Lần  thì chọc giận Liên Kiều .
Nàng nhíu mày: “Được lắm, một tấm biển mà còn  nước  tới ? Hôm nay  nhất định  ,  chỉ ,  còn   lên mặt ngươi!”
Liên Kiều    , lật tấm biển vàng lóng lánh  , nhắm ngay chữ “Thiên” trong “Thiên Hạ Đệ Nhất”  định  phịch xuống.
Tấm biển  dường như cũng  ngờ nàng hành động nhanh như , ngay khi nàng sắp  xuống thì đột nhiên đẩy nàng    dậy.
Liên Kiều suýt nữa thì  hụt, vội vàng vịn  lưng ghế mới miễn cưỡng giữ  thăng bằng.
Liên tục thất bại, Liên Kiều bực bội : "Này,  đạo lý chút  ? Ngươi và  đều là tấm biển,  chỗ nào mà chẳng ? Đã rơi  ảo cảnh , ngươi  thể bỏ cái  tự cao tự đại đó xuống  ?"