Liên Kiều căn bản   rõ, chỉ cảm thấy   thứ gì đó tóm lấy, gió rít bên tai, đồng thời tràn   nhiều âm thanh, đến khi lưng đập mạnh   đó, đột nhiên mất  ý thức.
…
Mở mắt   nữa, Liên Kiều phát hiện  đang   giường, mặc một  hỷ phục.
Áo đỏ rực như lửa, váy dài chấm đất,  đầu còn đội một chiếc mũ phượng nặng trĩu, chỉ riêng tua rua rũ xuống  dùng tám mươi tám viên trân châu Nam Hải, long lanh trong suốt, sáng rực trong đêm tối. Thậm chí cả thắt lưng cũng  dệt bằng lông chim thanh điểu, ánh sáng lấp lánh, vô cùng hoa lệ.
Vén rèm châu  mắt lên ,  chỉ nàng mặc hỷ phục, mà phòng của nàng cũng biến thành phòng tân hôn.
Màn giường đều   bằng lụa đỏ mềm mại,  bàn nhỏ còn đặt hai cây nến long phụng sum vầy to bằng cánh tay.
Xem ,  cháy  một đoạn, e rằng  lâu nữa tân lang sẽ đến.
Không ,  nàng đột nhiên   xuất giá, lấy ai chứ?
Nàng còn đang hoang mang thì bỗng nhiên Yến Vô Song che mặt lén lút mở cửa lẻn , kéo tay nàng định chạy  ngoài: "Nhanh lên, nhân lúc   ai đến."
Liên Kiều ngơ ngác, giữ tay nàng  : "Chờ , chúng   ?"
Lần  đến lượt Yến Vô Song ngẩn : "Đương nhiên là bỏ trốn ,   ngươi  lóc om sòm    gả ?"
"Ta gả cho ai?"
"Lục Vô Cữu chứ ai, ngươi và   như  , tam giới đều ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ai? Sao  là ?
Liên Kiều như trời sập!
Nàng lắp bắp: "Ta…  và   ?"
Yến Vô Song dường như cũng thấy kỳ lạ: "Ngươi quên  ? Ngươi và    tại  đột nhiên hôn   mặt  , còn là ngươi chủ động, hôn suốt một canh giờ, kéo cũng  , hôm đó  đến xem chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài,   ngay cả yêu giới cũng lén lút đến  đông, cuối cùng cha ngươi đành  giải thích hai  là rễ tình đ.â.m  nhất thời kích động mới  khống chế ,  đó, hai  liền nhanh chóng đính hôn chuẩn  thành hôn đó."
Liên Kiều suy sụp: "Cái gì? Ta chủ động? Hôn  mặt   lâu như  còn  cha , lão già cổ hủ đó  thấy?"
Yến Vô Song gãi đầu: "Lúc đó ngươi tỉnh táo  cũng sợ như ,  đó ngươi nhảy sông ba , treo cổ năm , cha ngươi thấy mất mặt, nhất quyết bắt ngươi gả,  trói ngươi  động phòng."
Liên Kiều cúi đầu , mới phát hiện  tay  đeo chiếc nhẫn Khóa Hồn, chiếc nhẫn   thể phong ấn pháp lực của nàng, khiến nàng  thể xuống núi.
Lúc đầu Liên Kiều  chú ý, còn tưởng là nhẫn bình thường.
Nàng cố gắng tháo nhẫn, nhưng chiếc nhẫn  hề nhúc nhích, đành hỏi : "Vậy Lục Vô Cữu thì ,  chắc chắn cũng    ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-53.html.]
Yến Vô Song gật đầu: " , cho nên  cũng  hoàng thất Thiên Ngu trói , e rằng  lâu nữa sẽ đến đây."
Liên Kiều c.h.ế.t lặng: "Không , bỏ trốn, nhất định  trốn, còn  nhờ ngươi, Vô Song, ngươi hiểu  nhất,  mà lấy  còn  bằng c.h.ế.t  cho !"
Nói xong, nàng giật phăng mũ phượng định cùng Yến Vô Song bỏ chạy.
 bên ngoài  giăng sẵn thiên la địa võng, bọn họ còn  chạy    chặn .
Liên Kiều  thế nào cũng vô dụng, ngược  còn  trói thêm một sợi dây thừng, cùng Lục Vô Cữu  nhốt  động phòng.
Lục Vô Cữu dường như cũng  miễn cưỡng, hai  rõ ràng mặc hỷ phục,  giống như mặc tang phục,   ghét bỏ.
Liên Kiều vốn định cứ giằng co như ,  ngờ tình cổ  đột nhiên phát tác, đành  nghiến răng nghiến lợi hôn .
 chỉ hôn thôi thì   đủ, chuyện nàng sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy , bọn họ  giống như cặp yêu nữ và tu sĩ , tình cổ liên tục phát tác.
Lúc Lục Vô Cữu định cởi thắt lưng của nàng, Liên Kiều cảm thấy thà c.h.ế.t tại chỗ còn hơn là c.h.ế.t nhục nhã như  để   đều !
Vì , nàng cắn răng, nhân lúc còn khống chế  liền dùng một dải lụa treo lên xà nhà, định tự tử.
Ngay lúc chui đầu , Liên Kiều phát hiện chiếc bông tai hình bướm bạch ngọc của   thiếu một chiếc.
Chiếc bông tai  giống như một chiếc chìa khóa, Liên Kiều  xuống đất đột nhiên tỉnh táo ,  đúng,  nàng   tự tử?
Không  nàng đang cãi  với Lục Vô Cữu,  tìm bông tai thôi ?
 , ảo cảnh, ảo cảnh trong ảo cảnh, Liên Kiều đột nhiên  thấu ảo ảnh, hiện tại nàng vẫn đang ở trong ảo cảnh!
Thì  là Khung Đồng Ấn  dò xét nội tâm của nàng  tạo  một ảo cảnh cho nàng!
Lúc , "Yến Vô Song" bên ngoài cửa thấy nàng xuống còn  bụng khuyên nhủ: "Ngươi   treo cổ,  còn  một loại thuốc uống  sẽ c.h.ế.t mà  đau,  ngươi uống thuốc ?"
Liên Kiều nắm chặt con bướm bạch ngọc trong tay, khẽ gật đầu: "Được!"
Rồi đợi khi "Yến Vô Song" đẩy cửa bước , nàng bất ngờ vung kiếm c.h.é.m tới. "Yến Vô Song" lập tức biến mất,  còn một mảnh vụn.
Quả nhiên, tất cả đều   là thật.
Chỉ là, mặt đất  kiếm c.h.é.m qua bốc lên một lớp bụi đen huyền bí.
Liên Kiều nhớ tới bốn bức tường đen xì và những viên gạch  tường, chẳng lẽ, hiện tại nàng đang  hút  trong viên gạch?
Thổ khắc Thủy, nhưng Thổ cũng sợ Thủy, nàng nhíu mày, thi triển thuật triệu thủy, quát lớn: "Sương mù tới!"