Sau đó, ông chậm rãi  xuống, hiểu con  ai bằng cha,  những chuyện  nghi ngờ thì thôi, một khi  sinh nghi, thì  là sơ hở.
Viên ngoại thở dài: “Thảo nào, Mai Nương vốn là một đứa trẻ  ,  khi khỏi bệnh  thường xuyên buồn bã. Còn tên thư sinh  nữa, nó  cần hôn sự  định sẵn,   tư thông với , rõ ràng là bản tính khó dời!”
“Ý viên ngoại là, Nhị tiểu thư ban đầu  , còn  một hôn sự  định?” Lục Vô Cữu hỏi.
Viên ngoại đáp: “ , hai đứa con gái của  tuy dung mạo giống , nhưng tính tình khác biệt, đại nữ nhi từ  chuyện của  nó thì   khỏi cửa, cũng  thích , tiểu nữ nhi trời sinh  , nhưng từ  khi rơi xuống nước thì cũng  còn  nữa,  còn   mối hôn sự  định sẵn, ngược   tư thông với một thư sinh,  theo vết xe đổ của tỷ tỷ nó!”
Nếu , Lục Vô Cữu trầm ngâm một lát, Liên Kiều  nhanh miệng : “Cho nên, tà túy quấy phá Bất Tiếu Trấn hẳn là vị Nhị tiểu thư ,  khi  Khung Đồng Ấn hoán đổi hồn phách, tàn hồn của nàng  biến thành một luồng chấp niệm, linh trí  cao, nên  khắp nơi tìm kiếm  thể của , nàng  nhớ   , nên ai  liền g.i.ế.c  đó,  đoạt   thể của . Nàng  g.i.ế.c tân nương, là bởi vì   hôn ước, cảm thấy đó là  mới đúng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Như ,  chuyện đều  thể giải thích .
Viên ngoại   hiểu , môi run run.
Quả thật là nghiệt duyên! Ông mời  đến bắt yêu,  ngờ tất cả nghiệt duyên  đều bắt nguồn từ phủ .
Ông do dự : “Nếu thật sự là , âm sai dương thác, Vân Nương đây là tự  tự chịu, tàn hồn của Mai Nương  hóa thành tà túy,    , tuy nó gây   ít chuyện, nhưng bản tính  …”
“Viên ngoại, sự tình đến nước   thể  đến bản tính nữa , dù  tàn hồn  cũng  mất  ý thức, chỉ là một luồng chấp niệm, nhưng ông yên tâm,  khi bắt , chúng  nhất định sẽ siêu độ cho nàng.”
Viên ngoại thở dài, cũng  tiện  gì thêm.
Sự tình đến nước ,   chấp niệm thực sự của Nhị Hà tiểu thư là một  thể   và trang phục tân nương,  bọn họ chỉ  thể “đánh bẫy” – kết hợp hai thứ  , tổ chức một hôn lễ để dụ nàng  xuất hiện.
  đóng vai tân nương…  thường, tất nhiên là  , chỉ  Liên Kiều và Yến Vô Song tự   trận.
Yến Vô Song  trời sinh mang nét mặt lạnh, bắt nàng  cứ  cũng thật là  khó.
Vì , trọng trách ngàn cân   rơi  Liên Kiều.
Liên Kiều cũng  từ chối, nhưng tân lang, nàng  tự  chọn.
Nói là chọn cũng chẳng  gì để chọn, dù  ở đây cũng chỉ  Lục Vô Cữu và Chu Kiến Nam, một  tu vi cao thâm, ngọc thụ lâm phong, một  thì kém hơn chút, chân còn  thương  chống nạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-60.html.]
Không cần động não cũng  nên chọn ai!
Vì , khi Chu Kiến Nam đột nhiên  Liên Kiều gọi đến,   vô cùng kinh ngạc chỉ  chân : “Ta? Ngươi chắc chứ?”
Liên Kiều cũng thấy   kỳ quặc: “Đương nhiên ,   ngươi thì còn ai nữa.”
Chu Kiến Nam lập tức chỉ  bóng  cao lớn bên cạnh: “Còn điện hạ nữa mà? Ngươi  thấy điện hạ  tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như , so với  chân cẳng bất tiện,   khó khăn thì càng thích hợp hơn ?”
Liên Kiều gãi đầu, căn bản  hề nghĩ đến Lục Vô Cữu.
Nàng liếc  vẻ mặt lạnh lùng của , rùng  một cái: “Thôi ,  sợ đến lúc đó hỉ sự biến thành tang sự,  chỉ  bắt  yêu, mà nội bộ còn tương tàn,  thì  đáng chút nào. Không tin ngươi hỏi ,  nhất định cũng   !”
Lục Vô Cữu  bên cạnh lặng lẽ  nàng,   một lời.
Liên Kiều càng chắc chắn: “Thấy ! Ngươi đưa  chủ ý tồi tệ gì .”
Sau đó nàng phẩy tay, chuyện  cứ quyết định  . Nàng và Chu Kiến Nam giả vờ thành , ở trong phòng phối hợp dụ tà túy xuất hiện, Yến Vô Song và Lục Vô Cữu sẽ  lượt bày trận ở phía  và phía , phối hợp trong ngoài, chỉ cần tà túy dám đến, sẽ khiến nó    về.
Hôn lễ  vốn chỉ là kế hoãn binh, lẽ   nên phô trương, nhưng  đó hôn sự của Hà tiểu thư sắp diễn , đồ đạc  chuẩn  gần xong, cho nên giao hết cho Liên Kiều, vì , tân phòng của hôn lễ giả   trang hoàng quá mức xa hoa, đủ loại đồ vật, thậm chí còn tỉ mỉ đến mức  cả lạc và táo đỏ trong chăn.
Bộ hỷ phục   Liên Kiều cũng  nặng nề,   giường chờ một lúc, nàng cảm thấy đầu nặng trĩu,  sốt ruột, liên tục thò đầu  xem Chu Kiến Nam  đến .
Cuối cùng, cánh cửa nặng nề kẽo kẹt mở , Liên Kiều đang chờ đợi liền vội vàng hỏi qua tấm bình phong: “Sao ngươi đến muộn !”
Hôm nay Chu Kiến Nam  trầm  đến lạ,  mà  hề biện minh.
Ai ngờ khi đôi hài thêu mây bước  từ  bình phong, Liên Kiều ngây .
Chỉ thấy  tới dáng  cao ngất, đầu đội tử kim, khoác áo bào đỏ thẫm, dung mạo tuấn tú như ngọc, nhưng ánh mắt  lạnh lùng,   Chu Kiến Nam, rõ ràng là Lục Vô Cữu…
Liên Kiều kinh ngạc vén khăn hỷ lên: “Sao  là ngươi?”
Lục Vô Cữu lạnh nhạt : “Chu Kiến Nam   tìm  ở  một vị thuốc trị chân, thuốc  tuy , nhưng cần  liên tục dùng pháp lực thôi thúc,   tạm thời  tiện di chuyển, nên bảo  đến .”