Liên Kiều nhăn mũi: “Ơ,   đúng lúc  thời điểm  thế?”
Lục Vô Cữu vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Đã đến lúc  , còn  thể  gì?”
Liên Kiều thấy  dường như cũng  tình nguyện lắm, bèn nghiêng  dịch sang một bên: “Đã đến  thì  .”
Chỉ là, nếu là Chu Kiến Nam đến, Liên Kiều còn  thể  trò chuyện  chờ đợi, nhưng đổi thành Lục Vô Cữu, ngoài cãi   thì Liên Kiều chẳng còn gì để .
 mà, tuy   lạnh lùng, nhưng  thể  , Lục Vô Cữu khoác áo bào đỏ đội tử kim trông phong độ hơn ngày thường, nhất là  ánh nến vàng mờ ảo, ngay cả đôi lông mày lạnh lùng cũng nhuốm màu dịu dàng.
Liên Kiều vô thức liếc  vài , đương nhiên nàng   chằm chằm, mà tiện tay lấy một cuốn sách từ trong rương  che chắn.
 Lục Vô Cữu đáng ghét ở chỗ   giác quan nhạy bén.
Dù  che chắn ,  vẫn phát hiện , chỉ thấy   nghiêng mắt, giọng  lạnh nhạt: “Nhìn đủ ?”
Liên Kiều lập tức lấy sách che mặt: “Ai  ngươi chứ, tự luyến,  đang xem sách, xem sách đấy, hiểu ?”
Lục Vô Cữu liếc  bìa cuốn họa sách,  bụng nhắc nhở: “Nàng chắc chắn…  xem sách trong tân phòng ?”
Liên Kiều cãi : “Không  ? Ai quy định trong tân phòng   xem sách?”
Lục Vô Cữu ngừng  một chút: “Ta  là xem sách trong tân phòng, chứ   ở trong tân phòng xem sách.”
Liên Kiều khó hiểu, hai cái   gì khác ,    giống Chu Kiến Nam bắt đầu trò đố chữ ?
Nàng hất hàm lên: “Ta  càng  xem, đây gọi là hiếu học, ai giống ngươi,  giá sách  để mấy thứ linh tinh…”
Lục Vô Cữu nhướn mày: “Hiếu học? Trong tân phòng hiếu học? Điểm ,  quả thực hổ thẹn  bằng.  mà,   sách  dạy cái gì, mà nàng xem say mê như ?”
Liên Kiều chịu  nổi khi    tâng bốc, nhất là  Lục Vô Cữu tâng bốc, cảm giác  đối thủ chịu thua thật là tuyệt vời.
Nàng  vẻ nghiêm túc, khóe miệng  sắp nhếch lên tận trời: “Nếu ngươi  tò mò như , thì  sẽ  việc  kể cho ngươi , để ngươi cũng mở mang kiến thức một chút, chứ   ngày nào cũng xem mấy cuốn sách nuôi mèo nuôi chó chẳng  chút nội hàm gì.”
Cuốn họa sách  hết sức bình thường, bìa chỉ là bức tranh vẽ  bình thường, vẽ cảnh một  phu quân đang vẽ lông mày cho thê tử, ánh mắt hai  giao , tình ý dạt dào, đúng là cảnh tượng phu thê ân ái, hòa thuận.
Liên Kiều nghĩ chuyện   gì khó , nên hắng giọng bắt đầu giảng giải cho Lục Vô Cữu, nhất là về biểu cảm, tư thế, còn cả nét vẽ của quần áo, kể sinh động như thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-61.html.]
Lục Vô Cữu   chăm chú,  ham học hỏi, thậm chí còn gõ nhẹ lên mặt bàn thúc giục: “Ồ,  ? Quả thật  tệ,  bên trong thì ?”
“Cấp cái gì, tối nay còn nhiều thời gian kể cho ngươi !”
Liên Kiều  tủm tỉm lật sang trang bên trong, đang định trổ tài thì  thấy nội dung bên trong, nụ  lập tức cứng đờ  khóe miệng.
Không  chứ,  cái ghế  đổ ?
Còn hai   nãy còn mặc y phục đàng hoàng,    cánh mà bay mất thế?
Hơn nữa cây bút vẽ lông mày   đặt ở… chỗ đó!
Ánh mắt nàng vô cùng kinh ngạc, sắc mặt biến đổi liên tục,  vẻ như  chấn động  nhỏ.
Lục Vô Cữu thản nhiên, khẽ nhếch môi: “Xem  nét vẽ tinh tế bên trong còn hơn cả bên ngoài,   vẽ cái gì mà khiến nàng   rời mắt như , tiếp tục kể , để  cũng  mở mang tầm mắt?”
Liên Kiều vẫn còn chìm đắm trong sự chấn động do cây bút vẽ lông mày mang , hai đầu gối khép chặt,   thấy lời của Lục Vô Cữu,   nổi da gà.
“Cái gì? Ngươi còn   kể?”
Lục Vô Cữu  như  : “Sao ,  nãy   nàng kể say sưa lắm , chẳng lẽ bức tranh   gì  thể  thấy ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều, một  sĩ diện như    thể thừa nhận?
“Ngươi  bậy!” Nàng giả vờ bình tĩnh, nắm chặt góc sách định lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, “Cái , cái … Tuyệt vời thì đúng là  tuyệt vời, nhưng mà, mục đích của chúng  tối nay là bắt yêu, xem tranh   là  ham vui quên nhiệm vụ ?”
Lục Vô Cữu thờ ơ: “Tà túy    khi nào mới đến, g.i.ế.c thời gian thôi mà, nàng phản ứng mạnh như , chẳng lẽ…”
Hắn như suy tư gì đó liếc  nàng, Liên Kiều lập tức ưỡn thẳng lưng: “Kể thì kể,  sợ ngươi  hiểu thôi!”
 giọng  càng chính nghĩa bao nhiêu, thì trong lòng nàng càng run sợ bấy nhiêu,   chứ, chuyện   kể thế nào đây?
Dù  hành vi của hai    vượt xa nhận thức của Liên Kiều. Song tu   là để nâng cao tu vi ? Nàng thực sự  hiểu tại  họ   như . Đã  thể nâng cao tu vi, thì  những việc thừa thãi   ý nghĩa gì?
Chẳng trách nữ phu tử  lớp dặn họ  giữ lục căn thanh tịnh, chỉ  xem sách vở  phát,   xem mấy thứ linh tinh…
Liên Kiều thầm chỉ trích một hồi, đúng là  chịu tu luyện mà, đến nước  , nàng chỉ  thể bịa chuyện.
Vì  Liên Kiều lấy hết can đảm  chằm chằm hai  trắng nõn trong tranh, hắng giọng mấy : “Cái … bức tranh , vẽ cảnh phu thê quây quần bên bếp lửa pha .”