Nó tạm thời  nghĩ , chẳng lẽ, chủ nhân  ghét vị đại tiểu thư lắm lời  đến ?
Thao Thiết hoang mang, thật là quá phức tạp, nó dứt khoát  nghĩ nữa, vui vẻ đuổi theo Lục Vô Cữu.
…
Ngày hôm .
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Liên Kiều lấy bản đồ cha nàng đưa  nghiên cứu, chuẩn  đến nơi tiếp theo gần nhất xuất hiện dị tượng - Giang Lăng.
Lúc chia tay cha nàng  đặc biệt dặn dò nơi  yêu khí đặc biệt dày đặc, vì  Liên Kiều đặc biệt cẩn thận hơn,  khi xuất phát  chuẩn  đầy đủ khăn che mặt để che chắn, đề phòng hít  quá nhiều khi ngự kiếm.
Tuy nhiên, Lục Vô Cữu  trong long chu gõ nhẹ lên thành cửa sổ nhắc nhở: "Yêu khí quá nặng, nàng chắc chắn khăn che mặt  thể che ?"
"Ngươi  cũng     lý, nếu  ,  thì, vẫn là  thuyền an  hơn."
Liên Kiều hắng giọng, "miễn cưỡng" nhấc váy bước lên long chu.
Lục Vô Cữu  nghiêng đầu liền thấy vẻ mặt mừng thầm của nàng,  khẽ cong khóe môi, cũng  vạch trần.
Liên Kiều  lên thuyền, Chu Kiến Nam càng nóng lòng, kích động chạy vèo lên.
Yến Vô Song thì vỗ vỗ lan can bằng ngọc tinh xảo, tấm tắc hai tiếng: "Một dãy lan can  e rằng còn nhiều hơn cả   kiếm  trong một năm  săn đêm."
Vào bên trong, nàng càng há hốc mồm. Chỉ thấy long chu   bộ đều dùng gỗ tử đàn thượng hạng, bốn căn phòng, thậm chí ở giữa còn trải một tấm da hồ ly tuyết, chừa  chỗ để vây quanh lò sưởi uống .
Chỗ tinh xảo nhất của con thuyền  chính là cửa sổ,   dùng loại bảo thạch gì, từ bên trong  thể  thấy bên ngoài, từ bên ngoài    thấy bên trong,  chỉ  thể tránh hàn khí, mà còn  thể ngăn yêu khí, một khi đóng , một chút yêu khí cũng  lọt  .
Vì , một nhóm    trong long chu vây quanh lò sưởi uống ,   màn sương dày đặc trôi qua bên cạnh, thật là thoải mái.
Yến Vô Song quen sống khổ sở  lên án  hưởng thụ, cảm thán đây mới là cuộc sống của thần tiên!
Còn Liên Kiều  đó đường hoàng chính trực cũng cầm cốc nước suối pha  uống từng ngụm nhỏ, lười biếng nheo mắt, giống như con mèo lười  sưởi nắng bên cửa sổ mùa đông, nào còn nhớ đến việc   đó  dạy dỗ Chu Kiến Nam  ngự kiếm để rèn luyện tâm tính gì đó.
Lục Vô Cữu liếc  tư thế nửa  của Liên Kiều, khép cuốn [Sổ Tay Chăm Mèo] , che  hình ảnh con mèo con đang phơi nắng  đó.
Chuyến   khá xa,   trăm dặm thì màn đêm buông xuống, mây đen giăng kín, thêm  đó là yêu khí bao phủ, tầm   rõ, để tránh va  núi, khi   một rừng đào,   quyết định dừng  nghỉ chân, tiện thể  dạo.
Dù  rừng đào  cũng quá tươi , cành lá sum suê, hoa đào đỏ thắm, quả đào xanh mơn mởn treo lủng lẳng  cành, trông   mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-67.html.]
Gió đêm thổi qua, hương thơm ngào ngạt, càng khiến   thèm nhỏ dãi.
Yến Vô Song là  tham ăn nhất, xoa xoa tay  nhịn  hái một quả nếm thử.
Chu Kiến Nam xách đèn đuổi theo vội : "Đào  mọc  như ,  là   chủ,  chăm sóc cẩn thận, ngươi định ăn trộm ?"
Yến Vô Song  hề hề: "Ở chỗ chúng ,  qua đường khát nước hái đào  tính là ăn trộm, huống hồ  còn trả tiền."
Nói xong, nàng từ trong túi lấy  một thỏi bạc quấn  cành cây,  đó hái một quả đào, dùng tay xoa xoa  cắn một miếng lớn.
Chu Kiến Nam do dự: "Như    lắm..."
 quả đào  thật sự mọng nước, cắn một miếng, hương thơm tỏa  bốn phía.
Chu Kiến Nam nuốt nước miếng,  chút  hấp dẫn, dù  tiền cũng  trả, một thỏi bạc   chỉ mua  một quả đào...
Vì ,   hái thêm ba quả, định mang về cho Lục Vô Cữu và Liên Kiều.
Tuy nhiên, khi   ,  dường như  thấy tiếng xào xạc, lập tức xách đèn   xem xét, ai ngờ  ,  giống như  thấy một khuôn mặt nữ nhân trong đám đào chi chít.
Mặt mày hồng hào, môi son đỏ thắm, khí sắc cũng giống như quả đào chín mọng.
"Sao   mặt nữ nhân!"
Hắn giật ,  rơi cả đèn và đào xuống đất, cả  cũng ngã xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Vô Song nhanh chóng ghé đầu , nheo mắt  kỹ một lượt, nhưng, ngoài đào  nàng   thấy gì cả.
Nàng  : "Nào  nữ nhân nào, là quả đào thôi,  thể  sâu cắn, lộ  hai lỗ sâu ngươi  tưởng là , đồ nhát gan!"
Chu Kiến Nam bò dậy, xách đèn  gần xem xét cẩn thận, thật sự   ai. Có lẽ là trời quá tối nên   nhầm? Gãi đầu,   nghĩ ngợi thêm nữa, ôm ba quả đào  về.
Nghe   trả tiền, Liên Kiều  còn áy náy nữa, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Lục Vô Cữu  lạnh nhạt từ chối.
Liên Kiều bĩu môi: “Có ,   nước suơng  uống,   đồ   ăn, loại đào mọc  cây  chắc chắn  sẽ  đụng .”
Thế là Chu Kiến Nam đành ngậm ngùi ôm đào  . Nàng thì một  ôm đào gặm,  khi ăn xong, nàng lau miệng, Lục Vô Cữu đột nhiên đưa cho nàng một cái khăn: “Lau .”
Liên Kiều tưởng là nước đào  miệng  lau sạch, bèn nhận lấy lau  thật kỹ. Không ngờ  khi lau xong, Lục Vô Cữu  đưa thêm một cốc nước: “Uống hết cốc nước  , súc miệng.”