Liên Kiều bực : “Này, ngươi  ăn thì thôi,  khác ăn mắc mớ gì đến ngươi, còn bắt  súc miệng,   thèm súc, liên quan gì đến ngươi?”
Lục Vô Cữu khẽ nhắc nhở: “Nàng chắc chắn  liên quan gì đến ? Nàng   quên điều gì  ?”
Giọng điệu  lạnh nhạt, nhưng ánh mắt  thoáng qua một tia u ám. Tim nàng thót một cái, hỏng ! Chẳng lẽ là…
Liên Kiều vội vàng xắn tay áo Lục Vô Cữu lên, quả nhiên, từ bên trong thấy một đường chỉ đỏ nhạt! Lại đưa ngón tay  so sánh, so với   hình như  dài thêm một đoạn bằng móng tay.
Thôi xong, chuyện  càng ngày càng phiền phức.
Ánh mắt Liên Kiều kỳ quái, thảo nào,  chỉ bắt nàng lau miệng, còn bắt nàng súc miệng, rõ ràng là chính    ăn.
 mà, giọng điệu   câu  cũng quá lạnh nhạt ! Trong đầu Liên Kiều  hiểu   nghĩ đến nếu   thật sự đến bước đường cùng,    sẽ lạnh lùng như  để mặc nàng tự …
Phì! Liên Kiều lập tức gạt bỏ ý nghĩ , nhất định là do cuốn sách tranh ,  mà  khiến nàng nghĩ đến chuyện xui xẻo như ,  thể nào, nàng nhất định sẽ gom đủ mảnh vỡ Khung Đồng Ấn  khi chuyện  xảy .
Mà   cũng   , dù    là Lục Vô Cữu phát tác, nàng mới  cần chiều , thế là nàng  bộ súc miệng  kéo Lục Vô Cữu lấy cớ bàn bạc chuyện gì đó cùng  trốn  phòng trong, còn cố ý giả vờ cãi   vài câu  cửa, để xua tan nghi ngờ của Yến Vô Song và Chu Kiến Nam.
Sau một hồi lăn lộn, Lục Vô Cữu,  đang phát tác chẳng  , còn nàng thì toát hết mồ hôi vì chột .
Lục Vô Cữu mím môi: "Lén lút như , cứ như đang vụng trộm ?"
Liên Kiều trừng mắt  : "Ngươi đừng  bậy, chúng  gọi là hoạn nạn  ."
Nói xong, Liên Kiều  ranh mãnh: "Ngươi sợ  ? Lần  ngươi hành hạ  lâu như ,  sẽ  bỏ qua cho ngươi !"
Lục Vô Cữu nhướn mày: "Hơi , ...   là nàng chủ động hôn  ?"
"Đương nhiên !" Liên Kiều ấn   cửa sổ, rõ ràng là với  tới, nhưng ánh mắt   hung dữ, "Được , bây giờ, ngươi cúi đầu xuống."
Lục Vô Cữu ngoan ngoãn  theo,  đó, nàng hung hăng hôn lên. Liên Kiều nhớ  rõ Lục Vô Cữu  hành hạ nàng như thế nào, vội vàng học theo cách của  tách môi  .
 nàng thật sự quá vụng về, va đập lung tung, răng và lưỡi cứ đánh , va chạm vài  nàng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, Lục Vô Cữu cũng  nhíu mày, giữ gáy nàng định xoay chuyển tình thế.
Liên Kiều sốt ruột, đương nhiên  chịu, nhanh chóng gạt tay Lục Vô Cữu ,  đó thở hổn hển chỉ  ghế: "Ngươi  xuống đó , ngươi cao quá,  ngửa cổ lâu quá  mỏi."
"Được."
Lục Vô Cữu ung dung  xuống, ngay  đó, Liên Kiều bám lấy cánh tay  trèo lên   chân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-68.html.]
Vị trí , quả thực  thuận tiện... Cả hai cùng nghĩ, mặc dù suy nghĩ  giống  lắm.
Liên Kiều ôm lấy mặt , hung hăng hôn lên, cắn môi  năm , mút lưỡi  bảy , nhưng môi  quá sâu, nàng  với tới  gốc lưỡi , đành  chuyển sang cắn nhẹ khóe miệng .
Đương nhiên,   cắn   vượt xa   Lục Vô Cữu cắn nàng, khi Lục Vô Cữu giữ vai nàng , ánh mắt khó hiểu  nàng, bỗng dưng tim nàng đập thình thịch.
Chẳng lẽ  phát hiện ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Liên Kiều lảng tránh: "Ngươi    gì,    cố ý cắn ngươi nhiều , thật sự  !"
Lục Vô Cữu chậm rãi vuốt ve môi nàng bằng ngón tay cái, một lúc lâu , khẽ thở dài.
Liên Kiều cũng chống cằm thở dài: "Lần   hôn lâu quá , hôn cùng một  thời gian mà vẫn  giải , đợi hôn xong, miệng chắc chắn sẽ sưng hơn  , một  thì còn đỡ, miệng hai  cùng sưng thì giải thích thế nào đây?"
Nghĩ một hồi, Liên Kiều nảy  một ý: "Hay là  hôn chỗ khác của ngươi nhé? Dù  thì lý do cần hôn là cần tiếp xúc sâu, hôn chỗ khác chắc cũng ?"
Yết hầu Lục Vô Cữu khẽ động: "Nàng  hôn chỗ nào?"
Liên Kiều dùng ngón tay chỉ  yết hầu của , ghé sát : "Chỗ   ?"
"Chỗ ?" Lục Vô Cữu nhíu mày, dường như  khó chịu, "Nàng  thử thì cứ thử."
Thế là nàng ghé sát , nhẹ nhàng cắn yết hầu , day qua day . Lúc đầu còn , nhưng  nhanh, yết hầu nổi lên một mảng đỏ mỏng.
Liên Kiều nhíu mày, thế   , chẳng  vẫn sẽ  phát hiện ?
Hơn nữa   vì , yết hầu Lục Vô Cữu cứ động đậy,  khó hôn.
Hôn một hồi, Liên Kiều  chút lưu luyến lùi , buồn bực : "Không ,  đổi sang chỗ nào đó quần áo che  mà  lồi  giống như yết hầu mới ."
"Nàng  gì?" Lục Vô Cữu ngẩng mắt lên.
Liên Kiều  lặp  một  nữa: "Sao, ngươi  chịu ?"
Lục Vô Cữu   gì, chỉ là thoáng qua một tia nóng bỏng, tay đặt  ghế gõ nhẹ,  quen thuộc với    liền , đây là biểu hiện đang tính toán điều gì đó.
Môi mỏng  khẽ mím: "Được thì ,     thì tự nàng tìm xem, xem chỗ nào thích hợp nhất?"
Liên Kiều kinh ngạc vì hôm nay   hào phóng như , chớp mắt: "Ngươi  thật chứ?"