Hôm nay Lục Vô Cữu mặt mày ủ rũ, liên tục  đầu , hình như đang quan sát cái gì đó, dường như cũng  vui lắm. Liên Kiều nghĩ  chắc là vì nắm đ.ấ.m  nàng gặm rách da vài chỗ, nàng thầm mắng  nhỏ mọn trong lòng.
Cho đến khi xuống đất, sắc mặt  vẫn u ám.
Thành Giang Lăng quả thật yêu khí quẩn quanh, nhưng so với trấn Hỉ Lạc thì trong thành cũng  quá tiêu điều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai bên đường dài cửa hàng san sát, cờ xí rợp trời,  đường xe ngựa qua ,  đến  ,  bán hoa, bán rượu, bán thuốc đặc biệt nhiều, còn  cả tiếng các cô nương ở lầu xanh vẫy khăn tay  duyên mời chào khách hòa lẫn  , cũng khá náo nhiệt.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là những cây đào  đường phố, mọc lung tung,  cây mọc  cửa hàng,  vặn chắn cửa;  cây  mọc trong ngõ, chặn lối  chỉ còn  một khe hở; còn  cây mọc ngay giữa đường lớn, xe ngựa qua  đều  vòng qua, vô cùng bất tiện.
Liên Kiều thắc mắc: "Thành Giang Lăng    là vùng đất giàu  ở Giang Nam ? Sao  trồng cây như ,  chỉ mất thẩm mỹ, mà còn  vướng víu."
Giọng nàng trong trẻo, dung mạo  nổi bật, chỉ mới hỏi một câu kỳ lạ như , từ lầu hai của tửu lâu bỗng nhiên truyền đến một giọng  trêu chọc.
"Trùng hợp , Liên tiểu thư, là ngươi ?"
Liên Kiều ngẩng đầu lên , chỉ thấy ở lan can phía  xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc tiên bào màu xanh hồ nước, thêu gia huy hình rắn chín đầu.
Nam tử mắt phượng mày ngài, má  ửng hồng, tựa  lan can,  chút phong thái bất cần đời.
"Khương Thiệu?" Liên Kiều nhíu mày, "Sao ngươi  ở đây?"
Khương Thiệu xoay  xuống lầu, dẫn theo một đám gia nhân  về phía nàng, giọng điệu lơ đãng: "Đương nhiên là vì Khung Đồng Ấn, gần đây tu sĩ đến đây đều là vì nó cả, Liên tiểu thư cần gì  hỏi? Mấy hôm  kết giới ở trấn Hỉ Lạc chẳng  là do các ngươi thiết lập , chúng   cũng  , thật là bá đạo, mảnh vỡ đó    rơi  túi các ngươi  ?"
Hắn tùy ý chỉ  các tửu lâu xung quanh, nàng  kỹ mới phát hiện trong thành nhỏ   tụ tập  ít tu sĩ,   đều thêu gia huy của các gia tộc khác .
Hỏng ! Xem  chuyện mảnh vỡ Khung Đồng Ấn của Vô Tướng Tông  mất e rằng  lan truyền  ngoài, các gia tộc đều  phái  đến, bọn họ  đặt chân xuống đất e rằng   theo dõi .
Thảo nào, Lục Vô Cữu  nãy cứ nhíu mày  đầu , e rằng   phát hiện  điều bất thường.
Khương Thiệu đương nhiên cũng  thấy Lục Vô Cữu, khẽ gật đầu tỏ vẻ tôn kính, nhưng đuôi mắt  đánh giá tư thế  của bọn họ, lộ  vẻ  bất ngờ: "Điện hạ  mà  đồng hành cùng Liên tiểu thư, thật khiến  mở rộng tầm mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-70.html.]
Lục Vô Cữu còn  mở miệng, nàng  nhanh chân  gượng vài tiếng: "Đâu  đồng hành gì, chỉ là tình cờ gặp  thôi!"
Ánh mắt Khương Thiệu trêu chọc: "Thật ? Nếu  là tình cờ gặp , Liên tiểu thư   qua đây cùng  ?"
Liên Kiều luôn cảm thấy ánh mắt    khác  khó chịu,  xua tay: "Không cần , là do cha  yêu cầu."
"Hóa  là ý của Tông chủ." Khương Thiệu nhướn mày,  đó mỉm  với Lục Vô Cữu, "Điện hạ  lấy  mảnh vỡ đầu tiên,    thể lấy  cho chúng  mở mang tầm mắt , cũng xem thử thần khí thượng cổ  rốt cuộc trông như thế nào?"
Hóa ,  đang nhắm  mảnh vỡ , còn tưởng rằng mảnh  nhất định   Lục Vô Cữu lấy . Ước chừng  ít  cũng nghĩ như , nàng lặng lẽ quan sát xung quanh, chỉ thấy những tu sĩ đang uống rượu ở tửu lâu, uống  ở  lâu bề ngoài thì đang cụng ly, nhưng thực chất ánh mắt đều đổ dồn  Lục Vô Cữu.
Bị dòm ngó như ,   e rằng sẽ  ít phiền phức.
 bọn họ đoán sai , Liên Kiều lặng lẽ cất túi Càn Khôn trong tay áo , do dự    nên   sự thật  .
Lúc , Lục Vô Cữu  giải thích, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ là mảnh vỡ thôi,  đáng kể, nếu  nhớ  lầm,  đây Khương thị chẳng   một mảnh ? Khương công tử vẫn  xem đủ ?"
Lời  chọc thẳng  phổi Khương Thiệu, ai mà   mảnh vỡ mà Khương thị xem như bảo bối     trộm mất?
Sắc mặt Khương Thiệu biến đổi: "Ngay cả xem điện hạ cũng  cho bọn  xem,  thì  còn cách nào, dù   đó  , ai    thì là của  đó, chúng  thấp cổ bé họng,  dám  ý kiến gì?"
Tuy giọng điệu cung kính, nhưng lời   rõ ràng là bất mãn.
Lục Vô Cữu khẽ mở môi mỏng, giọng  lạnh lẽo: "Đã   mà ngươi còn hỏi?"
Khương Thiệu   cứng đờ tại chỗ.
Liên Kiều thì nhịn   lén , mấy ngày nay tính khí Lục Vô Cữu cũng coi như , khiến nàng suýt quên mất tính tình vốn  của .
Quả nhiên, ánh mắt  lạnh lùng, những tu sĩ đang lén lút vây xem đều  đầu . Vị    là  dễ đối phó!
Khương Thiệu là đại công tử của Cối Kê Khương thị, xét chỗ nào cũng  Lục Vô Cữu đè ép một bậc, từ lâu  bất mãn trong lòng.
Hắn nén lửa giận, : "Tuy rằng Giang Lăng  là vùng đất trung tâm của Trung Châu, thuộc quyền quản lý của Thiên Ngu, nhưng điện hạ dù  cũng đến muộn hơn chúng , e rằng đối với hiện tượng kỳ lạ của Giang Lăng  vẫn  hiểu rõ lắm. Ta thấy vị Chu công tử cầm một quả đào trong tay ,   điện hạ cùng các vị  ăn nhầm ?"