Đồng tử Chu Kiến Nam co rụt : "Ăn nhầm? Ý gì đây, chẳng lẽ quả đào   độc?"
Khương Thiệu  lời châm chọc: "Không chỉ là  độc, chẳng lẽ các vị  phát hiện   thành Giang Lăng   nhiều cây đào kỳ quái ?"
Liên Kiều nhíu mày: "Việc  thì ,  vấn đề gì?"
"Đương nhiên  vấn đề." Khương Thiệu tiến  gần dọa nàng, chỉ  những cây đó  nhỏ, "Liên tiểu thư  , từng cây đào đó, ban đầu đều là những  sống sờ sờ đấy!"
Sau lưng Liên Kiều lạnh toát: "Ngươi  gì?"
Ở gần, Khương Thiệu dường như ngửi thấy mùi hương đào thoang thoảng   Liên Kiều,  hít sâu một , nheo mắt : "Ta , những   là do ăn  quả đào kỳ quái, mới từ  tay,  đầu mọc  cành đào,  đó  chân  mọc  rễ đào, tự biến  thành cây đào. Cho nên…"
Hắn kéo dài giọng điệu, ghé sát  tai Liên Kiều: "Những cây đó mọc lung tung là vì những   đang  thì biến thành cây đào, bản  cũng  thể khống chế  ! Nếu ngươi  kỹ,   chừng còn  thể  thấy  cây đào  khuôn mặt     biến mất ..."
Liên Kiều toát mồ hôi lạnh, Chu Kiến Nam cũng sợ hãi: "Chẳng trách tối qua  thấy một nữ tử mặt mày hồng hào trong rừng đào, chẳng lẽ, cây đó vốn là một nữ tử,  quả đào chúng  ăn..."
Hắn lập tức nôn khan, Liên Kiều   những chiếc lá xanh biếc xào xạc và những quả đào tươi non, trong bụng cũng thấy buồn nôn, Yến Vô Song càng thêm hối hận, mắng   nên tham ăn.
Khương Thiệu  phản ứng của bọn họ, khẽ che môi kinh ngạc: "Các ngươi đều ăn  ?"
Liên Kiều chán ghét kẻ đạo đức giả , rõ ràng   sớm  thấy quả đào trong tay bọn họ, còn cố ý xát muối  vết thương.
Nàng xoa n.g.ự.c khó chịu,   gì.
Lúc , Lục Vô Cữu trầm ngâm một lúc,   với Liên Kiều: "Đào các ngươi ăn hẳn   là đào mọc  xác ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều nghi hoặc: "Sao ngươi ?"
Lục Vô Cữu liếc  những cây đào xung quanh: "Nàng xem, những cây đào biến thành từ   mỗi cây đều kết hai quả, mà rừng đào chúng   qua  sai trĩu quả,  đoán, đào ở đó hẳn là   vấn đề gì, nhưng, phấn hoa thì  chắc,  lẽ  phấn hoa của cây đào trong thành bay tới lẫn  nên  biến dị, cho nên Chu Kiến Nam mới thấy thoáng qua khuôn mặt ."
Khương Thiệu “cạch” một tiếng khép quạt , : "Thì  các ngươi ăn ở ngoài thành? Vậy đúng là  , bởi vì từ khi xuất hiện đào quái dị , bốn phía Giang Lăng liền nổi sương mù dày đặc  tan,  ít   về phía đó, càng đừng  là xuất hiện một rừng đào lớn như . Tuy nhiên, gần đây   tất cả cây đào gần Giang Lăng đều  lây nhiễm độc, cho nên, tuy các ngươi  ăn  đào mọc  xác , nhưng tám chín phần cũng nhiễm độc ."
Liên Kiều vội vàng hỏi: "Vậy  cách nào giải độc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-71.html.]
Khương Thiệu đánh giá khuôn mặt xinh , linh động, tuyệt mỹ của nàng, tiếc nuối : "Có thì , nhưng,  hy sinh một chút, ngươi xem bên …"
Hắn chỉ  một  ăn mày đột nhiên ngã quỵ ở góc đường,  ăn mày dường như cũng phát hiện  tay mọc  thứ gì đó,  đó xông  cửa hàng thịt, cầm lấy con d.a.o phay trực tiếp chặt đứt tay .
Hắn đau đến mức lăn lộn  đất,  đó chỉ thấy bàn tay  chặt đứt nhanh chóng mọc  một cành đào, cắm rễ tại chỗ, biến thành một cây đào nhỏ.
Liên Kiều  mà thấy lạnh cả : "Ý ngươi là, mọc  từ chỗ nào, thì chặt chỗ đó , như   thể sống sót?"
Khương Thiệu gật đầu: " , nhưng, điều  cần phát hiện kịp thời, mới  nhú lên thì chặt bỏ mới ."
"... vạn nhất, cành cây  giống như mọc  từ  đỉnh đầu thì ?"
Khương Thiệu tiếc nuối : "Vậy thì chỉ  thể chặt đầu, ít nhất còn giữ  một cái xác, chứ   biến thành cây."
Cổ Liên Kiều lạnh toát,   thành tiếng, vận khí của nàng   kém thế !
Khương Thiệu  Liên Kiều từ  xuống , tiếc nuối vài tiếng, cũng  đáng tiếc, khuôn mặt xinh  như , vóc dáng yêu kiều như , nếu   hưởng thụ nhân gian cực lạc  biến thành cây đào, thật sự là quá đáng tiếc.
Trong lòng  ngứa ngáy, đồng thời phát hiện ánh mắt Lục Vô Cữu dường như cũng luôn vô tình  cố ý rơi   Liên Kiều, đột nhiên ý thức  một vấn đề, bỗng nhiên  đầu : "Ơ, điện hạ  thấy khó chịu ?"
Lục Vô Cữu thản nhiên hỏi ngược : "Chẳng lẽ ngươi hy vọng  khó chịu?"
Khương Thiệu  gượng gạo: "Ta nào dám, chỉ là kỳ lạ tại  các ngươi cùng  xuất phát, mà chỉ  điện hạ ..."
Nói  một nửa,  đột nhiên nhớ tới một lời đồn về Lục Vô Cữu,    uống nước  rõ nguồn,  ăn đồ ăn  rõ đất trồng, quả đào tầm thường   đương nhiên là chướng mắt.
Hừ, coi như  may mắn. Khương Thiệu âm thầm nghĩ.
Lúc , ba    loạn cả lên, Lục Vô Cữu bỗng nhiên : "Ngươi chỉ    cách giải độc,   là  cách áp chế ?"
Khương Thiệu giật : "Điện hạ   là ?"
Lục Vô Cữu trầm giọng : "Thứ nhất, Giang Lăng xảy  chuyện kỳ quái như , nhưng dân chúng  bỏ chạy tán loạn, chứng tỏ tình hình vẫn  thể khống chế, hẳn là  biện pháp kiềm chế, ít nhất  thể tạm thời  định lòng ; thứ hai,  đường phố  quả thực   ít cây đào, nhưng cây cao thì nhiều, cây thấp thì ít, chứng tỏ  trực tiếp c.h.ặ.t t.a.y như  ăn mày  vẫn là  ít, càng nhiều  hơn  lẽ là lựa chọn cách chữa trị bảo thủ, ví dụ như uống một  thuốc  thể áp chế, nếu … cửa hàng lớn nhất  con phố dài  tại     là tửu lâu cũng   là khách điếm, mà là một tiệm thuốc chiếm tới năm gian hàng?"