Lục Vô Cữu dừng một chút: "Nàng chắc chứ?"
Liên Kiều vùi đầu, lầm bầm: "Nhanh lên,  nhảm cái gì!"
Dù  chỉ cần nàng   thấy thì  thể coi như   chuyện gì xảy .
Lục Vô Cữu bèn nắm lấy cành non đó, từng chút từng chút dùng đầu ngón tay dính thuốc xoa lên lá.
Ừm, cảm giác  thật kỳ lạ, giống như    sờ từ xương cụt lên đến đỉnh đầu.
Liên Kiều vặn vẹo m.ô.n.g  nhịn  mà cựa quậy, những cành lá lắc lư chọc tới chọc lui,  Lục Vô Cữu vỗ một cái.
"Đừng  cựa quậy!"
Liên Kiều lập tức nghiến răng   gì nữa, bởi vì cảm giác ...  mà   giống như đánh  m.ô.n.g nàng.
Lục Vô Cữu đáng chết, ngay cả cha nàng cũng  từng đánh m.ô.n.g nàng!
Tuy nhiên, đúng lúc , Liên Kiều đột nhiên phát hiện  một chuyện càng bi thảm hơn,  chỉ  đầu và cành đào phía  mọc um tùm,   nàng cũng   nhiều chỗ đang mọc mầm, ngứa đến mức nàng  ngừng gãi.
Gãi một lúc, Liên Kiều đột nhiên phát hiện mười đầu ngón tay cũng mọc  chồi non,  nhanh  dài hơn cả móng tay.
Đừng  bôi thuốc, ngay cả lọ cũng  cầm chắc .
Lần , nàng    thể bôi  nữa, Lục Vô Cữu dừng , chỉ  thể theo phản ứng của nàng nhanh chóng bôi thuốc lên những chỗ mọc mầm.
"Trên tay!"
"Tai!"
"Cổ!"
Liên Kiều sốt ruột,  gãi  chỉ huy: "Ngươi nhanh lên!"
"Im miệng."
Lục Vô Cữu mười ngón tay  dính nước xuân,    thể    sai bảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
 mà  thích ứng  cực kỳ nhanh chóng, thấy chỗ nào nhú lên cái đầu nhọn nghi ngờ là đang nảy mầm liền nhanh chóng bôi thuốc  chỗ đó.
Tuy nhiên quá thông minh cũng  ,  phản ứng nhanh quá mức, chẳng đợi Liên Kiều lên tiếng  hành động .
Liên Kiều đang định bảo  bôi thuốc lên  gáy nàng, lời   mắc kẹt trong cổ họng, phát hiện Lục Vô Cữu đang ấn  chỗ  nên ấn.
Lục Vô Cữu vẫn  phát hiện ,  thiếu kiên nhẫn bôi một cái: "Lại   nữa, chỗ tiếp theo ,    nữa?"
Môi Liên Kiều run cầm cập.
Đợi mãi  thấy trả lời, Lục Vô Cữu  cúi đầu xuống, đầu ngón tay cứng đờ.
Liên Kiều nhanh chóng hất tay  , mặt đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-79.html.]
"Này, ngươi  gì thế, chỗ   nảy mầm !"
Lục Vô Cữu  nay luôn    khen là thông minh,  mà ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế  cũng  sai ?
Sau khi đánh tay  , Liên Kiều  hung dữ trừng mắt   một cái,  đó giật lấy lọ thuốc trong tay : "Không cần ngươi nữa."
"Tùy nàng."
Lục Vô Cữu trông  vẻ   biểu cảm gì, còn rút khăn  lau tay.
Liên Kiều  tức giận trong lòng, cái gì,  còn dám ghét bỏ nữa chứ?
Hừ, rõ ràng của  còn phẳng hơn của nàng,  lấy   gan dám  nàng?
Liên Kiều khinh thường  đầu, dịch sang bên  sườn núi, nên cũng  thấy Lục Vô Cữu  khi lau thuốc xong liền tao nhã cất khăn tay  trong tay áo .
May mắn , bây giờ  còn nhú mầm mới nữa, Liên Kiều ngậm lọ thuốc trong miệng, một tay bôi thuốc  những chỗ  bôi .
Để tránh lúng túng, nàng  chuyện bâng quơ, hỏi Lục Vô Cữu: "Này, ngươi   tại  cành đào   phát điên ?"
Phát điên?
Cách dùng từ của nàng thật đặc biệt, nhưng   khéo chỉ  trọng điểm của sự việc.
Lục Vô Cữu miết đầu ngón tay, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, giọng   lạnh lùng: "Chắc là phấn hoa. Phấn hoa của những cây yêu đó tung tóe khi  chặt,  lẽ tình cờ kích thích cành đào   nàng."
Liên Kiều kéo một cành đào  đầu xuống lắc lắc, quả nhiên thấy vài hạt phấn rơi xuống.
Nàng bịt mũi xua xua, nhưng mà, tại  phấn hoa   uy lực lớn như ?
Rõ ràng trong thành Giang Lăng cũng   nhiều cây đào biến thành từ , nhưng những cây đó  hề nhúc nhích, đừng  đến việc biến thành yêu thụ, sinh trưởng điên cuồng,  thậm chí còn   thương .
Chẳng lẽ  liên quan đến thổ nhưỡng của Điền gia trang ?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho cả một thôn làng đều biến thành yêu thụ?
Liên Kiều  về phía xa, chỉ thấy  khi yêu thụ ngã xuống, thôn xóm vốn   trở nên vô cùng hoang tàn, dường như   bỏ hoang một thời gian  ngắn.
Nàng rối như tơ vò   lời giải, dừng  một chút như , liền quên bôi thuốc.
Lúc , cành cây đang  nàng nắm trong tay   kiềm chế liền rục rịch vươn dài,  đó thò đầu , thừa dịp nàng  chú ý liền nhanh chóng vươn dài  như sợi dây thừng quấn quanh cổ nàng.
Bất ngờ  kịp đề phòng, Liên Kiều  siết đến mức ngửa cổ  .
Nàng lập tức đưa tay lên gỡ, nhưng lúc , mười đầu ngón tay cũng nhanh chóng mọc  cành cây, mềm mại nhưng dai dẳng, kéo tay nàng   lưng, trói thành hình xoắn ốc.
Tất cả những điều  đều diễn  trong nháy mắt, Liên Kiều nghẹn đến đỏ mặt, hai tay   thể cử động, chỉ  thể  cố gắng lên tiếng,  duỗi mũi chân đá đá Lục Vô Cữu.
"Mau  ,   !"
Nàng gào thét trong lòng!
Lục Vô Cữu nhíu mày, nghi ngờ nàng   gây sự,  đầu  định mắng,  phát hiện Liên Kiều  cành cây    trói thành hình xoắn ốc.