“ .” Yến Vô Song  , “Vậy,  là  móc mắt  thể  của ngươi?”
Liên Kiều kinh hãi: “Càng  , bây giờ  đang dùng  thể của , tuy móc là mắt , nhưng  đau là !”
“Cũng đúng.” Yến Vô Song luống cuống tay chân, “Nếu cả hai bên đều  thể móc, chẳng  ngươi chịu thiệt oan ?”
Liên Kiều cũng  buồn bực, trừng mắt  Lục Vô Cữu: “Ngươi  lập tức quên ,   nhớ  chút nào,  thấy ?”
Không nhắc thì thôi,  nhắc tới hình ảnh da thịt trắng nõn, hương thơm thoang thoảng  hiện lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu nuốt nước bọt: “Được.”
Ánh mắt  là ,  nhất định là thấy nàng mất mặt lắm đúng ?
Liên Kiều sắp tức nổ,  động thủ,  sợ    thương.
Nàng khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng chỉ  mũi  : “Ngươi đừng đắc ý, chờ đổi   sẽ tính sổ với ngươi!”
Liên Kiều khi tức giận trông cũng  giống dáng vẻ thường ngày của Lục Vô Cữu, nên khi nàng  dạo một vòng trong phủ cũng  ai phát hiện  điều bất thường.
Cho đến khi Yến Vô Song nhắc đến chuyện truy tìm yêu thụ hôm qua, Liên Kiều  còn nhớ  chuyện đó nữa, sắc mặt mới dễ  hơn một chút.
 theo lời Yến Vô Song, nơi mà bọn họ đến hôm qua   gì bất thường.
Liên Kiều giật ,  như , xem  yêu đào đó thật sự  liên quan đến thôn Điền gia.
Vì ,  khi thu dọn đơn giản, mấy  quyết định cùng  xuất phát.
Chu Kiến Nam vốn dĩ lắm lời, bình thường dù  ,  cũng thích lôi kéo Liên Kiều   ngừng.
Hôm nay  thấy cành đào   nàng mọc um tùm,  đầu giống như mào gà, phía  giống như đuôi,  phì ,   to: “Haha, ngươi   , còn buồn  hơn cả .”
Vừa ,  còn đưa tay chọc chọc mầm non  đầu nàng: “Ôi, còn mềm nữa chứ, giống như con công xòe đuôi !”
Thông thường như , Liên Kiều nhiều nhất là phủi tay  , hôm nay đổi  là một cái trừng mắt lạnh lùng.
Chu Kiến Nam vẫn  hiểu chuyện gì đang xảy , tiếp tục vây quanh “Liên Kiều”  nhạo.
“Ơ, hôm nay ngươi   , ít  thế. Có  là thẹn thùng  ?”
“Liên Kiều”  để ý tới .
Vì , Chu Kiến Nam cứ lẽo đẽo theo  “nàng”  suốt dọc đường.
Liên Kiều thật cũng  suốt dọc đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-87.html.]
Haha Lục Vô Cữu, ngươi cũng  ngày hôm nay!
Nàng cứ  Lục Vô Cữu chịu đựng như , tâm trạng mới  hơn một chút.
Đến khi cuối cùng cũng đến thôn Điền gia, Liên Kiều  phấn chấn tinh thần,  để Lục Vô Cữu chiếm tiện nghi của nàng, nàng cũng  thể chiếm  xác của  một cách vô ích.
Nàng đảo mắt, dùng  thể của Lục Vô Cữu  lệnh cho Chu Kiến Nam: “Này, ngươi là Chu Kiến Nam đúng .”
Chu Kiến Nam lúc  đang vây quanh “Liên Kiều”  hì hì, đột nhiên  thấy Lục Vô Cữu chủ động tìm   chuyện, thụ sủng nhược kinh, lắp bắp: “Điện hạ, điện hạ đang gọi  ?”
Liên Kiều hắng giọng: “ ,   lâu , chân  đau…”
Chu Kiến Nam lập tức chạy tới: “Chân đau,   đỡ ngài  nhé?”
Liên Kiều  thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, đưa tay : “Được , coi như ngươi còn  chút tinh ý.”
Chu Kiến Nam đương nhiên là mừng rỡ, nhẹ nhàng đỡ lấy tay Lục Vô Cữu: “Điện hạ  chậm thôi.”
Liên Kiều ngẩng đầu kiêu ngạo, để Chu Kiến Nam dìu  về phía .
Yến Vô Song ở phía  che miệng  trộm: “Ôi, Kiến Nam,   coi như là toại nguyện  nhé?”
Chu Kiến Nam trừng mắt  nàng , ánh mắt lướt qua ánh mắt đầy ẩn ý của “Liên Kiều” cũng tức giận trợn trắng mắt: “Ngươi cũng ,  cái gì mà !”
“Liên Kiều” khựng , bèn  đầu .
Chu Kiến Nam vẫn   gì, dương dương tự đắc tiếp tục dìu “Lục Vô Cữu”.
Trên đường , “Lục Vô Cữu” lúc thì kêu nóng, bảo Chu Kiến Nam lau mồ hôi, lúc thì chê côn trùng, bảo Chu Kiến Nam đuổi , chỉ thiếu nước bám   Chu Kiến Nam để  cõng  thôi.
Chu Kiến Nam  hành hạ  nhẹ, mệt đến thở hổn hển, tóc mai ướt đẫm, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng đến thôn Điền gia, Liên Kiều mới tha cho , phẩy tay: “Được , lui xuống .”
Chu Kiến Nam lấy tay áo lau mồ hôi,  nịnh nọt: “Điện hạ  việc cứ gọi , gọi là đến ngay,  gì cũng .”
Liên Kiều hài lòng gật đầu.
Có bài học ,    khi  làng,   đều trang  đầy đủ, che kín từ đầu đến chân, đề phòng phấn hoa dính  .
Vén một cây đổ chắn ngang lối  làng , chậm rãi   trong, bọn họ mới  rõ ngôi làng nhỏ    bỏ hoang một thời gian. Giếng nước ở đầu làng  cạn khô, chất đầy lá rụng, những căn nhà tranh bên đường đổ nát,   sờ thử, đồ đạc bên trong đều phủ một lớp bụi dày.
Đi qua tất cả mười mấy hộ gia đình, nhà nào cũng , đến tiếng chó sủa cũng   thấy,  thể thấy ngôi làng      còn  ở.
So với vẻ hoang tàn đổ nát của ngôi làng hoang vu , rừng đào  núi  làng  sinh trưởng tươi , quả sai trĩu cành. Điều   tạo nên một cảm giác kinh dị khó tả, cứ như thể những cây đào  hút hết tinh khí của cả làng mới  thể phát triển  như .
Đi hết một lượt, Liên Kiều  khỏi thắc mắc: "Ngôi làng  tuy  lớn, nhưng việc   biến mất   là chuyện nhỏ,    ai phát hiện ? Hơn nữa, những dân làng biến mất    ?"