Liên Kiều coi như  hiểu, ý  là  ngoại trừ nàng, căn bản  ai rảnh   trộm cổ ngứa vô dụng, cho nên chỉ  thể là lấy nhầm.
Ý gì đây, nàng  rảnh rỗi ?
Tuy rằng, cái giá để cổ  quả thật   bụi bặm...
Liên Kiều đang tức giận,  nhanh nàng  nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: "Không đúng, Tàng Kinh Các là cấm địa,  ngươi  hộp đựng cổ trùng đều giống ? Lại còn  cổ ngứa  ở ngay  giá ở lối ?"
Lục Vô Cữu   nữa, Liên Kiều hỏi  hỏi ,  mới thừa nhận lúc nàng trộm cổ trùng,   khoanh tay   bên cạnh.
"Tốt lắm, ngươi   giống   xem   trò  ?" Liên Kiều tức giận đến phát điên.
Lục Vô Cữu  hề  chút chột  nào vì  vạch trần: "Ai bảo nàng ngốc."
Liên Kiều tức đến nghiến răng: "Ngươi thông minh? Không  thông minh  thông minh hại ? Sự việc đến nước ,  thấy cũng đừng  nữa,    ở  với ngươi nữa, dù chỉ một khắc cũng  , phương pháp mà dược tu   rốt cuộc là gì, cho dù trời  sập xuống  cũng  thử."
Lục Vô Cữu nhướng mắt: "Nàng thật sự  ?"
"Đương nhiên." Liên Kiều vẻ mặt đắc ý như  nắm  thóp, "Ta   xem đây là bí phương gì, nếu    thì  sẽ..."
"Giao hợp." Lục Vô Cữu nhả  hai chữ.
Liên Kiều nghẹn họng: "Cái... cái gì?"
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Bí phương mà dược tu  là giao hợp, ngày ngày giao hợp, liên tục bảy ngày là  thể giải ,   nàng đang gấp ? Gấp thì cởi y phục , lập tức  thể giải ."
?
Thật là một phương pháp độc ác!
…
"Sao,    nữa ?" Lục Vô Cữu  cúi đầu.
Liên Kiều  gượng hai tiếng: "... Cũng  gấp đến ."
Dù  loại cổ  tuy lúc phát tác   khó chịu, nhưng hiện tại cũng chỉ là  khống chế  việc  đến gần, hơn nữa thời gian phát tác chỉ  một canh giờ, chỉ cần nhịn một canh giờ, ở trong một căn phòng là ,    cần nàng  hy sinh đến mức .
Hơn nữa,  còn là với Lục Vô Cữu, bảy ngày bảy đêm.
Không thể nào!
Sẽ c.h.ế.t mất!
Liên Kiều  bao giờ e dè như : "Cái đó... Ta thấy dược tu cũng khá lợi hại,  là cứ đợi giải dược của ông  ..."
Nói xong nàng sờ sờ mũi,  ngại ngùng.
Trên mặt Lục Vô Cữu hiện rõ vẻ " ngay nàng sẽ như ".
Liên Kiều   theo,  chữa cháy: "Thái độ gì ,  sớm   , đều tại ngươi lừa  quá nhiều , đương nhiên  sẽ nghĩ lệch."
Lục Vô Cữu   đầu .
Liên Kiều nhịn   bĩu môi: "Làm giá cái gì! Cho dù  đồng ý thì ? Ngươi  thể kiên trì  bảy ngày ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-9.html.]
Lục Vô Cữu rốt cuộc cũng dừng . Hắn chậm rãi  đầu , như  như : "Ta  ?"
Liên Kiều  định phản bác ,  chú ý trán  vặn sượt qua cằm  lúc  đầu .
Nói đến thì, Liên Kiều vẫn luôn cho rằng Lục Vô Cữu vẫn là tiểu thái tử môi hồng răng trắng, chân  hài mây, đầu cài trâm ngọc lúc gặp mặt  đầu, nhưng   từ khi nào, dáng    cao hơn nàng  nhiều.
Khi  thở ấm áp của  lướt qua chóp mũi nàng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Liên Kiều cả  cứng đờ: "Ngươi... ngươi   gì..."
Lục Vô Cữu   gì, chỉ  cúi đầu.
Không hiểu , những nơi    qua đều  nóng lên.
Liên Kiều thà đánh  với Lục Vô Cữu một trận, cũng   gần gũi với  như .
Nàng nhịn    theo ánh mắt , chỉ thấy  n.g.ự.c phập phồng, theo nhịp thở của nàng mà lên xuống, đường cong vô cùng rõ ràng.
Tốt lắm,   mà dám  chỗ đó!
Liên Kiều   nên che    che mắt , luống cuống tay chân: "Không  !"
Lúc , bàn tay lạnh lẽo của Lục Vô Cữu bỗng nhiên trượt xuống cổ áo nàng, giọng điệu khẽ khiêu khích: "Nàng chắc chắn?"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Liên Kiều đỏ mặt tía tai vì kinh ngạc.
Sao    vô sỉ mà quang minh chính đại như  chứ?
Đang lúc nàng kinh hãi, bàn tay  lướt qua vạt áo nàng đột nhiên dừng   dây thắt lưng.
Sau đó, giọng điệu lạnh lùng chỉ : "Quần áo của nàng… mặc ngược ."
Liên Kiều: "..."
Cúi đầu , thì  là lúc nãy  ngoài tìm Lục Vô Cữu quá vội, áo trong mặc ngược  ngoài.
Cố ý trêu chọc nàng  ?
"Đừng đắc ý!" Liên Kiều vội vàng xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của , che eo lùi về phía , "Mồm miệng giỏi thì  ích gì,   đến lượt ngươi phát tác, là lừa  ngựa dắt  dạo một vòng là  ngay!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu  nhướng mày: "Phát tác?"
Sau đó Liên Kiều liền thấy  vẻ mặt  đầy "thứ  cũng xứng"?
Ý , là đang  là do nàng quá yếu nên mới  chống đỡ  cổ trùng  ?
Nàng  phục: "Được  , đến lúc đó ngươi sẽ  lợi hại, hy vọng  nào đó  thể    , ngàn vạn  đừng nhân lúc nửa đêm đến gõ cửa phòng , gõ một trăm   cũng sẽ  mở !"
"Yên tâm." Lục Vô Cữu lạnh lùng , xoay   về phía cổng núi.
Hướng đó, hình như vẫn là Dược Vương Cốc.
Liên Kiều sốt ruột, vội vàng đuổi theo: "Này,        cho Hàn thần y  ? Ngươi   gì?"