Lời  là , nhưng giọng điệu   nhẹ nhàng, chẳng hề nghiêm khắc.
Liên Kiều đây vốn thích  trái ý ,  càng cấm, nàng càng .
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ta cứ  xem!”
Rồi nhanh chóng kéo áo lên, cúi xuống  thoáng qua, tuy chẳng hiểu   nhưng vẫn tấm tắc khen: “Không tệ, quả thật  tệ.”
Lục Vô Cữu hỏi: “Vậy nàng cảm thấy hài lòng ?”
Thấy  chẳng hề  vẻ gì là  hổ, Liên Kiều   nghi hoặc,   chẳng  chút sát thương nào với  ?
Nhất định là  đ.â.m trúng chỗ đau!
Liên Kiều hắng giọng: “Không hài lòng, thế   là gì, chỉ là món khai vị thôi,  còn  xem  bộ  thể ngươi!”
Lục Vô Cữu khẽ ngước mắt, ánh  khó lường: “Nàng   bộ?”
“Phải,  bộ!” Liên Kiều  hì hì, “Sao   lên tiếng? Sợ  đúng ? Ngươi sợ cũng vô ích, hôm nay  nhất định  báo thù!”
Dứt lời,  ánh mắt khó hiểu của Lục Vô Cữu, Liên Kiều nhanh tay rút dây áo , cúi đầu  xuống. Sau đó, nàng kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ.
!!!
[Tác giả  lời  ]
Liên Kiều: Như thế  đủ nhục ?
659: ... Có thể nhục thêm chút nữa.
Liên Kiều  đờ  tại chỗ, trong chốc lát vẫn  thể  hồn, đến chớp mắt cũng quên.
Lục Vô Cữu mím môi thành một đường, đáy mắt thâm trầm: “... Nhìn  đủ ?”
Một lúc lâu , Liên Kiều mới từ từ ngẩng đầu, nhưng  chẳng  là khuôn mặt đỏ bừng  đôi mắt ngấn lệ mà Lục Vô Cữu dự đoán, mà chính là… ánh mắt đầy vẻ thương hại.
Ngực Lục Vô Cữu trầm xuống.
Hắn  quên mất một điều, Liên Kiều xưa nay là  suy nghĩ quái dị, khác .
Quả nhiên, Liên Kiều bĩu môi, vẻ mặt chán ghét: “Trời ạ! Thật  xí, khó trách ngươi  dám cho  xem, đúng là đủ nhục nhã, còn nhục hơn những gì ngươi từng  với  nhiều!”
“...”
Gân xanh  trán Lục Vô Cữu giật giật: “Rốt cuộc nàng  hiểu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-91.html.]
Liên Kiều kéo  quần áo, chẳng lưu luyến chút nào: “Đừng giả bộ nữa,  chỉ  xí mà còn lằng nhằng dư thừa,  đến gai mắt, quả thực    đau mắt. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì thứ   thường lộ  ngoài, bằng  nếu để   thấy , ngôi vị đầu bảng mỹ nam chín châu mà ngươi giữ bấy lâu chắc chắn  còn!”
Lục Vô Cữu  lạnh: “Nàng chắc chắn là  giữ  ?”
Liên Kiều  khẩy hai tiếng: “Cứng miệng, vẫn còn cứng miệng! Ngươi nghĩ mấy tiểu cô nương mắt mù hết ? Người  thích là làn da trắng nõn của ngươi, với ngũ quan coi như đoan chính.  ngươi  xem, thứ  so với gương mặt ngươi còn dữ tợn hơn bao nhiêu. Ngươi lấy   tự tin nghĩ rằng bọn họ vẫn sẽ thích ngươi?”
Lục Vô Cữu day trán: “... Có chắc khóa học   nàng  từng trốn tiết nào ?”
“Ngươi nghi ngờ  ?” Liên Kiều giận dữ, “Thật   còn một câu chí mạng  , giờ là ngươi ép , đừng hối hận!”
“Ồ?” Lục Vô Cữu nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng tựa sương tuyết, nhàn nhạt : “Vậy nàng định  thêm điều gì kinh thế hãi tục nữa đây?”
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng từ trong mũi: “Đừng tưởng   hiểu. Trong sách vẽ  đều là như cây non thẳng , còn ngươi… ỉu xìu, mềm nhũn thế , rõ ràng là  hỏng ! Ngươi  dám thừa nhận  ? Ta nhớ  rõ, khi  nghiệp,  từng vẽ qua,   cái nào giống ngươi cả!”
Lục Vô Cữu sắc mặt thoáng tái : “Nàng...”
“Này, ngươi tức cái gì? Chẳng lẽ    trúng tim đen ?” Liên Kiều vỗ nhẹ lên vai , giọng điệu như bậc trưởng bối khuyên bảo, “Còn trẻ mà, chớ giấu bệnh sợ thầy. Có bệnh thì nên trị sớm, nếu    ngươi tính  mà cưới thê sinh con?”
Lục Vô Cữu thu  vẻ phẫn nộ, ánh mắt trở nên thâm trầm, cất lời khó lường: “Chẳng  còn  nàng đó ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều thoáng ngẩn , ngẫm nghĩ lời , lòng tự hỏi: Chẳng lẽ   nàng giúp  chữa trị?
Hồi tưởng  những  thấy dân làng xử lý cây non  gió quật ngã, Liên Kiều lập tức đưa  quyết định. Nàng  tinh quái: “Nếu ngươi  tin tưởng  đến , thì để  chữa trị cho ngươi một phen!”
Ánh mắt Lục Vô Cữu trở nên phức tạp, nhẹ giọng hỏi: “Nàng định chữa thế nào?”
Liên Kiều nhếch môi: “Chuyện  đơn giản! Mau đưa  một đoạn dây thừng.”
Lục Vô Cữu nhíu mày: “Dây thừng để  gì?”
“Ngươi  hiểu ! Đương nhiên là dùng để buộc cố định  một  cây lớn, như dân làng vẫn  với cây non . Dần dà nó sẽ thẳng trở . Thắt  lưng ngươi là  vặn nhất!” Liên Kiều giải thích, giọng điệu đầy chắc chắn.
Lục Vô Cữu khẽ cau mày: “Buộc  lưng ?”
Liên Kiều dịu giọng trấn an: “Ngươi yên tâm,   đo thử , buộc ngang rốn là  . Nhất định sẽ  lỏng lẻo.”
Dứt lời, nàng cúi đầu tìm kiếm sợi dây thừng. Lục Vô Cữu mặt lạnh như băng, khẽ quát: “Chớ   bậy!”
Liên Kiều bật , ánh mắt ranh mãnh: “Ngươi đây là  chịu đối diện với bệnh tật của , đúng ?”
Chưa kịp đợi  phản bác, nàng  tìm  một đoạn dây thừng thô ráp. Cẩn thận kiểm tra độ chắc chắn, nàng còn cắn thử một đoạn.
Lục Vô Cữu  động tác của nàng, vẻ mặt ngày càng điềm tĩnh,  còn ý định tranh luận.
“Nàng thật sự nghiêm túc ?”
Liên Kiều hừ lạnh, dùng hành động trả lời . Một tay nàng siết chặt dây thừng, tay  tháo đai lưng một cách thành thục.