Ngay khi động tác  tất, Lục Vô Cữu khẽ cong môi, ngón tay mảnh khảnh đặt lên lớp áo mỏng của nàng, giọng  trầm thấp: “Nếu nàng   buộc,   cũng cởi y phục của nàng  nhé…?”
“Ngươi thật là lòng  hiểm độc!” Liên Kiều vội vàng ấn tay  , gương mặt đầy phẫn nộ, “Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi    với . Quên ! Ai quan tâm ngươi  . Dẫu gì cũng chẳng liên quan gì đến !”
“Không liên quan? Rõ ràng vấn đề  chỉ xuất hiện  khi chúng  hoán đổi  thể.”
“Ngươi  nhảm!” Liên Kiều giận dữ, “Ta  từng động  thứ  xí đó của ngươi!”
Lục Vô Cữu thong dong đáp: “Dù  thì chuyện  xảy  trong  thể của nàng. Nàng  chịu trách nhiệm.”
Liên Kiều mơ hồ: “Ta  chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Lục Vô Cữu chậm rãi: “Chỉ cần nàng phối hợp là .”
Đây là  đầu tiên Liên Kiều   nhờ vả điều gì. Nàng bĩu môi, đáp: “Được ! Ngươi  nhờ cậy,    từ chối cho . Nào, bắt đầu chữa trị thôi.”
Lục Vô Cữu liếc  cả hai trong  thể hoán đổi, ánh mắt sâu xa: “Không cần gấp, đợi đổi   thể  hẵng .”
Liên Kiều ngạc nhiên: “Có bệnh   trị ngay? Còn  chờ đổi ?”
Lục Vô Cữu ngừng  giây lát,  nhếch môi: “Phương pháp … cần chút kỹ thuật. Nên để  tự thực hiện,  phiền nàng.”
Liên Kiều ngẫm nghĩ, chẳng  học kỹ thuật phức tạp gì, liền gật đầu: “Được thôi. Chỉ cần đừng quá phiền phức là .”
Lục Vô Cữu khẽ : “Không khó, chỉ là… thời gian  lẽ  dài,   cũng  nhiều.”
Liên Kiều phẩy tay: “Không , cứ chọn đêm rảnh rỗi mà .”
Lục Vô Cữu nhếch miệng  nhạt: “Được.”
Liên Kiều ném sợi dây , hừ hừ vài tiếng: “Ngươi ngoài mặt thì nghiêm chỉnh, ai ngờ   mắc bệnh  từ sớm chứ.”
Ánh mắt nàng thoáng qua chút thương hại, thầm nghĩ: “Ngươi kiêu ngạo là thế, đến   thiết cũng chẳng  ai. Cuối cùng, vẫn  nhờ đến  giúp đỡ.”
…
Sau khi trộm thấy  bí mật của Lục Vô Cữu, Liên Kiều bỗng dưng tâm tình khoáng đạt, liền đem tất cả sổ sách ghi chép về điền trang  mà cẩn thận xem xét.
Dẫu rằng, những sổ sách  chất đầy đến ba hòm, phàm là chuyện liên quan tới điền trang, đều  Triệu thái thú sai  dâng tới. Nếu  xem hết, chí ít cũng cần một hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-92.html.]
Lục Vô Cữu cũng đang xem, chỉ thấy  cầm lấy một quyển sách, đầu ngón tay nhẹ đặt nơi mép giấy, nét mặt nhu hòa. Liên Kiều lặng  ngắm , hóa  bản   chỉ  thể trở nên lạnh lùng diễm lệ, mà  con đường văn nhã cũng  chỗ   tầm thường. Quả nhiên  hổ danh là “nàng”! Liên Kiều  khẽ hai tiếng,  mới lật mở án quyển trong tay.
 chớ  dáng vẻ Lục Vô Cữu ung dung nho nhã, tốc độ xem  cực nhanh, chỉ thấy  lướt qua từng quyển, thoáng chốc  chồng cao một đống án quyển bên tay trái tựa như ngọn núi nhỏ. Liên Kiều bỗng sốt ruột, cảm giác chẳng khác nào thi cử trong trường, bản  còn   xong một tờ,  bên cạnh  lật sang trang.
Không ! Sao  thể để Lục Vô Cữu vượt qua nàng chứ? Nghĩ , Liên Kiều cắn đầu bút,  sức lật,  xem  kín đáo ngó Lục Vô Cữu.
Hai bên tiếng lật sách vang lên xào xạc, âm thanh mỗi lúc một nhanh. Một lát , Lục Vô Cữu đột nhiên dừng ,  Liên Kiều mà ý   rõ: “Nàng nóng ?”
Liên Kiều ngẩng đầu, sững sờ đáp: “Không nóng! Nực , trời tháng năm , ai  thấy nóng  chứ?”
Ánh mắt Lục Vô Cữu thoáng liếc qua tay nàng đang quạt mạnh bằng quyển sách, lãnh đạm : “Đã  nóng,  nàng  sổ sách để quạt thế?”
Liên Kiều sững sờ một thoáng, cúi  quyển sách trong tay  lật tới mức chẳng còn hình dáng, lúc  mới hiểu Lục Vô Cữu đang giễu cợt nàng.
Mặt nàng đỏ bừng, lông mày  nhướng cao: “Ngươi  cái gì! Đây gọi là tốc độ ! Là bí thuật độc môn của Liên gia , kẻ  hiểu  như ngươi   hiểu !”
“Bí thuật?” Lục Vô Cữu nhướn mày, thong thả đáp: “À, chẳng trách  truyền  ngoài, quả thực  thường    chuyện  sách ngược như nàng.”
Liên Kiều kinh hãi, vội  , mới nhận   đang cầm ngược quyển sách.
Vân Mộng Hạ Vũ
“...”
Nàng đỏ mặt tía tai, lập tức khép mạnh án quyển, trừng mắt  Lục Vô Cữu:
“Lắm lời!”
Hừ, chắc chắn là  ghi hận chuyện nàng chỉ  chứng bệnh kín của   đó, giờ mới tìm cách trả đũa nàng!
Kẻ hẹp hòi!
 giờ phút , Liên Kiều ngẫm  cũng chẳng còn quá ghét Lục Vô Cữu. Đừng  bề ngoài  xuất  cao quý, tài năng xuất chúng, vẻ ngoài phong nhã. Kỳ thực, bên trong   vị giác, bên   mang hình dáng  xí, còn mắc  chứng bệnh khó .
Cả đời  sống chẳng  chút thú vị, so , Lục Vô Cữu sống  thoải mái bằng nàng. Hắn cũng chỉ  dùng đôi môi sắc bén mà công kích  khác, mỗi  đều tìm cách châm chọc nàng vài câu.
Cái  gọi là gì nhỉ? À, đúng , hổ giấy, ngoài mạnh trong yếu.
Liên Kiều vốn là  mềm lòng, nghĩ đến đây  dâng lên chút cảm giác thương cảm với Lục Vô Cữu, thầm than thở.
Sau khi khép  quyển sách, nàng trông thấy  bàn gỗ hoàng hoa lê  đặt một đĩa hoa quả, liền nhặt lên một quả quýt, tiện tay bóc vỏ  chìa   mặt Lục Vô Cữu:
“Thôi , ngươi là  bệnh, bổn cô nương  thèm chấp nhặt với ngươi. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì  đổi  thể với , nhân cơ hội , hãy dùng miệng của  mà nếm chút đồ ngon. Bằng , đợi khi đổi về, ngươi chẳng còn chút khẩu phúc nào !”