Lục Vô Cữu cứng , giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần.”
Liên Kiều bước tới, vỗ vai : “Đừng cố mạnh miệng, hơn nữa  cũng  ăn. Mỗi ngày  đều ăn ba loại trái cây, ngươi tưởng  giữ  nhan sắc khuynh thành  bằng cách nào?”
“Giữ gìn sắc ?” Lục Vô Cữu khẽ ngẩng đầu, hờ hững hỏi : “Nàng chắc chắn   vì tham ăn?”
Liên Kiều   vạch trần,  thẹn  giận: “Đó là bởi ngươi  từng thử qua mùi vị hoa quả,   ngon cỡ nào mới ở đây ăn  linh tinh! Nếu ngươi cũng nếm thử, ngươi sẽ    !”
Lục Vô Cữu  đáp, chỉ yên lặng  nàng.
Liên Kiều nhân lúc  sơ ý, tay nhanh như chớp nhét một múi quýt  miệng : “Đây là quýt, ngon lắm!”
Lục Vô Cữu dừng  một thoáng, cau mày, nhưng Liên Kiều  kịp che miệng , hạ giọng đe dọa:
“Nếu ngươi dám nhổ ,  sẽ  giúp ngươi chữa bệnh nữa! Không chỉ  chữa,  còn vẽ chân dung ngươi  đem dán khắp nơi, để cho những cô nương ngưỡng mộ ngươi đều  thấu bộ mặt thật của ngươi, từ đó tuyệt đối cắt đứt hy vọng với ngươi!”
Lục Vô Cữu dường như  chọc tức đến bật , múi quýt thuận theo mà trôi xuống họng, khiến  ngẩn .
Liên Kiều vỗ tay  lớn: “Thế nào, mùi vị gì?”
Lục Vô Cữu  đầu: “…Cũng  tệ.”
Liên Kiều  đắc ý, hừ hừ hai tiếng: “Không tệ chứ gì, nếu   , cả đời  ngươi cũng đừng hòng  quýt  mùi vị gì,   cho ngươi , quýt là ngọt, ngươi coi như cũng  thế nào là ngọt .”
Sau đó, nàng  bóc cho  một quả nho xanh nhét : “Thử cái  nữa.”
Lần , Lục Vô Cữu nhíu mày, mặt cứng đờ.
Liên Kiều  ha hả: “Đây là nho xanh, chua!”
Lục Vô Cữu lấy khăn tay nhã nhặn lau khóe miệng, liếc  nàng  vui.
Liên Kiều vẫn  chán,  sai nha  mang đến mười mấy loại trái cây điểm tâm, chua cay mặn ngọt,  lượt đút cho Lục Vô Cữu ăn, thưởng thức vẻ mặt biến đổi của .
Đặc biệt là khi nếm thử vị cay, mặt Lục Vô Cữu  đỏ, còn ho một tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi nếm thử hết, nàng phát hiện  thích nhất là vị ngọt.
Không ngờ nha, một đại nam nhân mà   sở thích giống nàng.
Liên Kiều hứng thú bừng bừng, định gọi thêm đồ ăn, nhưng Lục Vô Cữu nhíu mày  chịu nếm thử nữa, nàng nghĩ , cũng cảm thấy để  nếm thử quá nhiều mùi vị trong một ngày quả thực  quá kích thích.
 để  chiếm  thể của nàng nếm thử miễn phí thì quá tiện nghi cho  , mắt nàng đảo một vòng, cân nhắc túi tiền  , nảy  một ý .
Liên Kiều nghiêm mặt : “Nếm nhiều như  cũng mệt , chi bằng chúng  đánh cược, tiện thể củng cố , ngươi bịt mắt ,  đút cho ngươi những thứ  nếm thử, xem ngươi  thể đoán đúng  mấy món, đoán sai một món thì đưa cho  mười ngàn linh thạch, cũng  uổng công  cho ngươi nếm nhiều mùi vị như , thế nào?”
Lục Vô Cữu liếc mắt một cái   thấu ý đồ của , khẽ cong môi: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-93.html.]
Cắn câu , đúng là kẻ ngốc!
Liên Kiều thầm mừng, nàng  tin   thể nhớ hết tất cả các mùi vị, nhất định  vặt  một khoản!
 cũng  thể lừa  quá lộ liễu, vẫn  giữ hình tượng một chút.
Liên Kiều hắng giọng: “ đánh cược mà,  qua  , nếu ngươi đoán đúng hết, cũng  thể đưa  yêu cầu với , ngươi  gì?”
Lục Vô Cữu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ: “Cũng  cần gì, hôm nay nàng  giúp   ít, nếu  thắng,   khi nàng chữa trị cho  thì chữa nhiều  một chút là .”
Đơn giản  ?
Liên Kiều đồng ý ngay lập tức,  nóng lòng  bắt đầu : “Chuyện  ngươi yên tâm, ngươi nếm   mấy món,  sẽ chữa cho ngươi mấy .”
Sau đó, nàng liền tìm một sợi dây buộc lên mắt , đảm bảo Lục Vô Cữu   thấy gì,  mới bưng đĩa hoa quả đưa từng miếng từng miếng  miệng .
“Đào.”
“Mận.”
“Hạnh nhân.”
“Quýt.”
Liên tiếp bốn món,  ngờ Lục Vô Cữu  hề nhíu mày, trả lời  trôi chảy.
Liên Kiều  sốt ruột,  nhét thêm một ít điểm tâm , nào là bánh hoa quế, bánh hoa mai, bánh đậu xanh…
Rất tiếc, cũng đều thất bại.
Liên Kiều ngây ,   chứ, tên  chẳng lẽ thật sự  thể nhớ hết  khi nếm thử một ?
Thấy đồ ăn còn   nhiều lắm, mà nàng còn  kiếm  một linh thạch nào, vì  nàng nảy  một ý , lén sai nha  mang đến một phần đậu phụ thối.
Thứ  nàng  cho Lục Vô Cữu nếm thử,  chắc chắn  đoán   là gì!
Lần  chắc chắn sẽ thắng một .
Liên Kiều vô cùng chắc chắn, nhưng nàng  ngờ, khi nàng gắp một miếng đậu phụ thối đến bên môi Lục Vô Cữu để  nếm thử và phân biệt,  mím môi  chịu há miệng, ngược  còn  như   vạch trần nàng: “Cái , hình như   thứ  nếm thử  ?”
Liên Kiều còn định cãi , nhưng Lục Vô Cữu    thứ  là gì: “Vừa  tổng cộng nếm thử ba mươi sáu món, chua ngọt đắng cay mặn, còn thứ trong tay nàng, là thối,   trong  đó.”
Liên Kiều giật , sờ sờ dải lụa  mắt : “Ngươi  thấy ?”
Lục Vô Cữu dừng  một chút: “Không  thấy.”
“Vậy ngươi  bằng cách nào?” Liên Kiều nghi hoặc hỏi, “Còn những thứ   nữa, ngươi thật sự  thể nhớ hết ?”