Giúp đỡ nàng? Lục Vô Cữu khựng , đột nhiên nhớ đến nữ Phong chủ năm đó và bộ y phục dính máu.
Vòng vo tam quốc, thì  duyên phận  ở đây. Thảo nào,   trông  vẻ cái gì cũng  một chút, thực tế  chẳng hiểu gì, thì  cái gọi là điểm tuyệt đối là học  từ sư phụ tu luyện Vô Tình Đạo.
Lục Vô Cữu  đau đầu, đáp  một tiếng nhạt,  tắt truyền âm phù.
Hứa Linh Quân  hỏi một hồi  đầu  đuôi, cũng trăm mối  rõ.
Lúc , Liên Kiều  cho chim ăn xong  , đang lau nước nho  tay, thấy Lục Vô Cữu  nàng chằm chằm, hình như  điều  , nàng hiểu ý, liền trừng mắt: “Ngươi   cũng vô dụng, hoa quả đều cho chim ăn hết , cho chim ăn cũng  cho ngươi ăn!”
Lục Vô Cữu xoa xoa mi tâm: “Ta    ăn khi nào?”
Liên Kiều cau mày: “Vậy ngươi    gì?”
“…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Vô Cữu  để ý đến nàng nữa,  tiện tay cầm lấy một quyển sách bên cạnh xem cho tĩnh tâm.
Liên Kiều khó hiểu, rõ ràng là  chọc giận nàng, bây giờ    gì.
Nàng tiến  gần : “Còn xem nữa hả,   cho ngươi ,   xem xong , hơn nữa còn phát hiện  một bí mật.”
Lục Vô Cữu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Ồ?”
Liên Kiều  gần, hạ giọng : “Ta  cho ngươi ,  phát hiện    nhiều  mất tích ở Điền Gia Trang hoặc gần đó, Điền Gia Trang   chừng  thứ gì ăn thịt .”
Lục Vô Cữu : “Rồi , cái gì ăn thịt ?”
Liên Kiều nhướn mày: “Sao   ! Nửa quyển sách của  chỉ đến đây thôi,  còn gì khác nữa,  còn  hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc  xem hết ?”
Lục Vô Cữu rút  một quyển sách, : “Trang ba mươi tám cột thứ năm, nàng tự xem .”
Làm  vẻ! Còn cố tình    cột chính xác, cứ như ai  nhớ  .
 Liên Kiều lật  xem, ánh mắt chợt dừng : “Ngô Vĩnh? Sao hồ sơ của Điền Gia Trang  xuất hiện tên Ngô Vĩnh? Đây   là một vụ án mất tích ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-95.html.]
Lục Vô Cữu : “Người mất tích trong hồ sơ, chính là bạn của Ngô Vĩnh,  là  báo án, hơn nữa thời gian báo án  từ ba tháng ,  cách khác Ngô Vĩnh   là   gì cả,    qua  với Điền Gia Trang từ  sớm.”
Liên Kiều trầm ngâm: “Ý ngươi là, Ngô Vĩnh  vô tội như Uyển phu nhân ,  nên, là Uyển phu nhân đang  dối, Ngô Vĩnh thật sự cố ý gieo rắc loại đào quái dị ?”
Lục Vô Cữu : “Chưa chắc, cũng  thể là Ngô Vĩnh che giấu một  sự thật, nếu , tại  ngay cả  bạn   của  là Lưu Tam cũng tưởng    gì?”
Nghĩ như  cũng  lý, vẫn là  tìm Uyển phu nhân xác nhận  một  nữa,  nên hai  quyết định đến tiền viện một chuyến.
…
Tình trạng của Uyển phu nhân vẫn  , theo lời nha  hầu hạ bên cạnh, bây giờ nàng  ít khi tỉnh .
Liên Kiều  cành cây nhỏ ngày càng tươi   đầu và  lưng , lo lắng  yên,   nàng cũng sẽ trở thành như  ?
Trong lúc chờ Uyển phu nhân tỉnh , Liên Kiều  dạo  hành lang, bởi vì nàng phát hiện   thể  của Lục Vô Cữu tuy   vị giác, nhưng khứu giác   , ngửi thấy mùi hoa còn nồng hơn ngày thường.
Cứ    dạo như , Liên Kiều đột nhiên  thấy giọng  của Triệu thái thú,  đầu ,  qua khe cửa sổ đang hé mở, nàng  chỉ thấy Triệu thái thú, mà còn thấy Hàn phương sĩ đang  đối diện ông  cùng thưởng .
Liên Kiều ồ lên một tiếng, nàng phát hiện  mới một ngày  gặp, Hàn phương sĩ  so với hai   càng thêm tiều tụy, nếp nhăn đuôi mắt chồng chất lên , hai mắt mệt mỏi, mái tóc vốn  hoa râm giờ gần như bạc trắng, trông như già  mấy tuổi. Quần áo   cũng mặc  dày, rõ ràng  cuối xuân đầu hạ, nhưng vẫn như đang sống giữa mùa đông giá rét.
Hàn phương sĩ , thật kỳ lạ.
Lúc , Triệu thái thú dường như cũng phát hiện  vấn đề , quan tâm hỏi: “Ta thấy Hàn  gần đây sắc mặt tiều tụy, hai bên tóc mai bạc trắng,   là mấy ngày nay quá vất vả  ?”
Hàn phương sĩ ho khan một tiếng: “Tốn tâm tốn sức, khó tránh khỏi như .”
Triệu thái thú liền : “Nếu ,  là  phái thêm  cho Hàn  điều động, dù , mỗi ngày  đều  xem xét thuốc men cho cả trăm  trong thành, cũng đỡ cho Hàn  quá vất vả.”
Hàn phương sĩ  từ chối thẳng thừng: “Thái thú  lòng , nhưng loại thuốc  là bí phương,  tiện để  khác .”
Triệu thái thú chắc cũng    đầu tiên nhắc đến chuyện , thấy ông    cũng  nhắc  nữa, suy nghĩ một chút, ông   hỏi: “Hàn , tình hình của Uyển Nương ngày càng  , mấy hôm  còn  thể  ngoài  dạo, hôm nay thời gian tỉnh   ngắn, Hàn  vẫn   biện pháp nào khác để chữa trị cho nàng ? Bất kể giá cả nào, chỉ cần   thể tăng dược hiệu, bao nhiêu cũng .”
Hàn phương sĩ lắc đầu: “Ta   với ngài ,  còn nữa, trừ… phương pháp đó.”
Triệu thái thú thở dài, như  hạ quyết tâm: “Thôi , chỉ cần  thể cứu nàng,  gì cũng ,  cứ  .”