Nói xong, ông  xé mở n.g.ự.c áo, Hàn phương sĩ thì rút  một con d.a.o găm từ bên hông.
Lúc , ánh sáng lạnh lẽo  vặn xuyên qua tấm gương chiếu  mặt Liên Kiều đang  ở hành lang, nàng giơ tay áo lên che  ánh sáng chói mắt, khi  rõ cảnh tượng  mắt, nàng lập tức đẩy cửa bước , quát lớn: “Đại nhân cẩn thận!”
Sau đó, nàng nhanh nhẹn dùng khuỷu tay đánh bay con d.a.o găm trong tay Hàn phương sĩ, che chắn cho Triệu thái thú.
“Đại nhân   chứ?”
Không ngờ Triệu thái thú  gạt tay “Lục Vô Cữu” , cung kính hành lễ,  vội vàng tiến lên đỡ Hàn phương sĩ dậy, cẩn thận xin : “Hàn    chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai  vô cùng lễ phép, Liên Kiều bối rối: “Hắn rõ ràng  g.i.ế.c ngươi,  ngươi còn xin  .”
“Không .” Triệu thái thú vội vàng giải thích, “Điện hạ hiểu lầm , Hàn     g.i.ế.c , mà là  lấy một chút m.á.u của   thuốc dẫn, chữa bệnh cho Uyển Nương.”
“Ngươi  là, dùng m.á.u  thuốc?” Liên Kiều cau mày.
Triệu thái thú gật đầu : “ , độc của Uyển Nương ngày càng sâu, Hàn phương sĩ  nếu dùng m.á.u tim của  chí thành  thuốc dẫn,  thể tăng cường dược hiệu, hoặc  thể giảm bớt một thời gian.”
Liên Kiều nhíu mày: “Còn  cách  như  ?  dù  thành tâm  , ngươi cũng chỉ là  thường, m.á.u của ngươi    linh khí, uống    thể tăng cường dược hiệu ?”
Triệu thái thú  hiểu những điều , ông  do dự : “ thuốc ức chế độc của đào quái dị là do Hàn  bào chế,    như , chắc hẳn  lý do của .”
Liên Kiều gãi đầu: “Vậy  thể là  kiến thức nông cạn , nhưng mà,  thường lấy m.á.u tim  thể sẽ chết, ngươi  sợ ?”
Triệu thái thú thở dài : “Đương nhiên là sợ, nhưng nếu Uyển Nương chết,  sống một  cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Liên Kiều  khỏi sinh  một tia kính nể.
Hàn phương sĩ từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ ngoài của một thế ngoại cao nhân, ánh mắt lạnh lùng: “Đại nhân rốt cuộc là lấy   lấy, nếu  lấy cũng  , tất cả đều tùy ý đại nhân.”
Triệu thái thú vội vàng : “Lấy, đương nhiên là lấy.”
Vậy nên, Liên Kiều ngoan ngoãn  chờ bên ngoài, chỉ là khi  thấy tiếng kêu thảm thiết của Triệu thái thú, nàng vẫn  nhịn  toát mồ hôi lạnh.
Triệu thái thú  quả nhiên là  si tình, vì  trong lòng mà bằng lòng chịu đau đớn moi t.i.m lấy máu.
Sau khi lấy m.á.u xong, đại phu trong phủ nhanh chóng băng bó vết thương cho Triệu thái thú, tuy sắc mặt ông   chút tái nhợt, nhưng cũng  đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-96.html.]
Còn Hàn phương sĩ thì bưng bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho Uyển Nương đang nửa mê nửa tỉnh.
Uyển Nương uống một ngụm  nhổ  một ngụm, trong cơn mê sảng,  gọi “Ngô lang”.
Thì  vị phu nhân  vẫn  quên  phu quân ?
Mọi  đồng loạt  Triệu thái thú với ánh mắt thương hại, đoán chừng lúc  Triệu thái thú còn đau hơn cả  moi tim.
, Triệu thái thú   là   tâm tính  kiên cường, chỉ thấy ông  như   thấy gì, nhận lấy bát thuốc, tự  đút thuốc cho Uyển Nương.
Tuy nhiên,  khi đút xong nửa bát, ông    dậy, liền tối sầm mặt mũi ngất xỉu…
Đám  hầu  vội vàng đỡ lấy ông , gọi đại phu đến, dìu Triệu thái thú sang một bên nghỉ ngơi.
Chứng kiến một màn kịch   tình nàng vô ý , Liên Kiều  khỏi thở dài, nhưng cũng  khó hiểu, chữ tình ,    sức mạnh lớn như ?
Không    là công hiệu của m.á.u tim  ,  bao lâu , Uyển phu nhân  mà thực sự tỉnh .
Tuy nhiên, việc đầu tiên nàng   khi tỉnh  là gọi “Ngô lang”, còn nắm lấy tay Hàn phương sĩ, ánh mắt đờ đẫn: “Phương sĩ,  vẫn luôn  một thắc mắc trong lòng,    nên hỏi  .”
Hàn phương sĩ chậm rãi rút tay  khỏi tay nàng , : “Phu nhân  gì thắc mắc?”
Uyển phu nhân do dự một hồi,    thôi: “Phương sĩ, dường như  vài phần giống với  phu quân quá cố của .”
Vừa   lời ,  đợi Hàn phương sĩ trả lời, nàng   tự xoa xoa thái dương: “Ta cũng  suy nghĩ của  quá hoang đường, nhưng    thấy phương sĩ, liền  nhịn  nảy  suy nghĩ , hơn nữa phương sĩ đối với  ân sâu nghĩa nặng, vô cùng chu đáo, càng khiến  bất an trong lòng.”
“Ta từng    phu quân quá cố của   một  thúc công  thiết, thiên tư thông minh,   chút tiên duyên, rời nhà nhiều năm  vân du, tính toán tuổi tác, hai  chênh lệch hơn năm mươi tuổi,  đúng,  , phương sĩ   là vị thúc công  ?”
Thì  còn  một tầng quan hệ như ?
Mọi  đều im lặng,  chỉ thấy Hàn phương sĩ  chằm chằm Uyển phu nhân   gì, cuối cùng mấp máy môi, thở dài : “Phu nhân thông minh, quả thực  giấu  phu nhân.”
Uyển phu nhân sững sờ, đuôi mắt   che phủ bởi hoa đào bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.
Hàn phương sĩ cau mày : “Phu nhân, vì   ?”
Uyển phu nhân che tay áo, lau lau, chậm rãi lắc đầu: “Không  gì, đại ân của phương sĩ,  vốn    lấy gì báo đáp. Nay   tầng quan hệ , nhớ đến  phu quân quá cố, nhất thời  kìm nén .”