Cuối cùng, Liên Kiều dừng , tức giận : "Cái cửa hang c.h.ế.t tiệt  đang đùa giỡn chúng  ? Rõ ràng  thấy  mà sờ  tới, mãi mãi   đến cuối,   họ mệt c.h.ế.t đúng ?"
Lục Vô Cữu   gì, giơ tay ném một hòn đá  ngoài.
Chỉ thấy hòn đá như  băng xẹt qua trong nháy mắt,  đó...  còn  thấy tiếng rơi xuống đất nữa.
Liên Kiều ôm một hòn đá lớn hơn ném qua, cũng là kết quả tương tự…  hề  tiếng rơi xuống đất.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?" Liên Kiều sởn gai ốc, "Trông  giống hang động thật, chẳng lẽ  là ảo cảnh?"
Lục Vô Cữu nhíu mày: "Không giống, nàng xem,   một lò luyện đan."
Liên Kiều   về phía , quả nhiên  thấy một lò luyện đan,  chỉ  thấy lò luyện đan, nàng còn thấy một đống lương khô, quần áo để , chăn đệm ngủ...
Đủ loại đồ lặt vặt, như thể   từng sống ở đây.
Liên Kiều mở nắp lò luyện đan, lập tức, một mùi thuốc quen thuộc xộc  mặt.
Liên Kiều giật : "Đây chẳng  là mùi thuốc mà Hàn phương sĩ kê , chẳng lẽ, chúng  hiện tại đang  nhốt trong nơi ông  luyện thuốc?"
Lục Vô Cữu  quanh bốn phía: "Hình như là ."
Liên Kiều đặt nắp lò xuống,  quan sát xung quanh một lượt, tấm tắc khen lạ: "Bảo  thuốc của Hàn phương sĩ  thần bí như , ngay cả nơi luyện thuốc cũng bí mật thế , quả thật  khó để    thấy. Thế nhưng, nếu ông  thường xuyên  , cái hang động  hẳn là  đường  chứ."
Liên Kiều bèn  loanh quanh, nàng  chạy về phía cửa hang động , vẫn   kết quả.
Sau một hồi lăn lộn, nàng mệt đến thở hổn hển, Lục Vô Cữu thì  dựa  tường , nhắm mắt nghỉ ngơi.
Liên Kiều gọi: "Này, ngươi cứ   thế ?"
Lục Vô Cữu vẻ mặt khó chịu: "Nàng nên hỏi  thể  của nàng mới đúng."
Liên Kiều  gần, sờ lên đầu , lòng bàn tay nóng ran.
"Là  thể của  phát tác  ?" Liên Kiều kinh ngạc.
Lục Vô Cữu u ám : "Sao   cảm thấy,  thể của nàng, hình như khi phát tác, triệu chứng còn nghiêm trọng hơn ?"
"Không thể nào!" Liên Kiều  tin.
Lục Vô Cữu nhắm mắt , dường như  khó chịu: "Nàng tin   thì tùy."
Liên Kiều  mồ hôi  trán ,   chột , thứ  phát tác lên giống như  con trùng nhỏ cắn  , thật sự khó chịu,   Lục Vô Cữu coi như cũng  chịu  nàng .
Thế nhưng, may mà  đổi  thể, nàng  thể tự hôn ,  chẳng  là sẽ  còn ngại ngùng nữa ?
Hơn nữa Lục Vô Cữu dùng  thể của nàng,   sẽ  cảm giác gì,  ngay cả cành đào phía  cũng  cho nàng chạm , nếu  nàng hôn lên một chỗ khác, chẳng  sẽ  hổ c.h.ế.t ...
Liên Kiều liếc mắt  bộ n.g.ự.c căng tròn của , nảy  một ý nghĩ  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-98.html.]
Nàng  bụng tiến  gần: "Ngươi  khó chịu như ,  để , ặc, để  tự giải độc cho ."
Lục Vô Cữu lạnh lùng : "...Đổi   thể  ."
Nói xong,  lấy mảnh vỡ Khung Đồng Ấn , trực tiếp rạch ngón tay,  đó đưa đến  mặt Liên Kiều.
Liên Kiều  miễn cưỡng, thật keo kiệt!
 mà nơi  quá kỳ quái, ở trong  thể của đối phương thật sự  thoải mái, Liên Kiều vẫn cắn ngón tay, nhỏ m.á.u lên.
Lần , quả cầu sáng rõ ràng phồng lên nhiều hơn, tuy nhiên ngay khi sắp phồng to, Liên Kiều   thể cảm nhận  hồn phách của   kéo lên, đột nhiên, quả cầu sáng  mờ .
Liên Kiều ngã phịch xuống đất: "Sao  dừng ?"
Lục Vô Cữu : "Hình như là linh lực tích tụ  đủ."
"Đã hai ngày , rốt cuộc khi nào mới khôi phục ?" Liên Kiều nhíu mày.
Lục Vô Cữu giọng điệu   lắm: "Không ,  lẽ là hôm nay,  lẽ là ngày mai, nhưng... hẳn là sắp ."
Liên Kiều nắm mảnh vỡ trong lòng bàn tay, vẫn  thể cảm nhận  nó  nóng, chắc cũng chỉ trong hai ngày .
"Được ." Liên Kiều chống cằm, "Thôi,  vẫn là giải độc cho ngươi  ."
Lục Vô Cữu day day mi tâm, dường như cũng chấp nhận sự thật , thế nhưng, khi Liên Kiều chỉ  n.g.ự.c ,  nhíu mày: "Nàng  gì?"
Liên Kiều ranh mãnh lắc đầu: "Ta ,   hôn chỗ !"
Lục Vô Cữu  cho phép: "Đổi chỗ khác."
Vân Mộng Hạ Vũ
Liên Kiều  híp mắt: "Đây là  thể của ,   hôn chỗ nào cũng , ngươi   quyền lên tiếng!"
Lục Vô Cữu mím chặt môi  cho nàng chạm , nhưng lúc  ưu điểm của việc nam nữ hoán đổi  xác  thể hiện , Liên Kiều dùng sức đẩy một cái, liền ấn  thể của “” lên tường.
Lục Vô Cữu định phản kháng,   Liên Kiều che mắt.
"Không cho trốn,  cứ  hôn chỗ !"
Nàng vô cùng bá đạo, trực tiếp kéo cổ áo .
Hơi thở của Lục Vô Cữu    định,  miếng Khung Đồng Ấn đang nóng lên, giọng điệu đột nhiên bình tĩnh : "Được thì , chỉ cần nàng  hối hận."
Liên Kiều hừ một tiếng: "Hối hận?"
Đây là  thể của nàng, nàng hối hận cái gì? Chỉ là phương pháp  tuy  thể khiến Lục Vô Cữu  hổ chết, nhưng khi thực sự đặt môi lên  thấy kỳ quặc.
Liên Kiều há miệng mấy , từ trái sang , mãi vẫn  đặt môi xuống .
Cuối cùng nàng mặc kệ, dù  cũng là tự hôn , cứ coi như gặm bánh bao !
Thế là nàng nhắm mắt , đặt mạnh môi lên, chờ xem phản ứng  hổ c.h.ế.t   của Lục Vô Cữu.