Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nàng đặt môi lên, Khung Đồng Ấn đột nhiên nóng bừng, tiếp đó là ánh sáng trắng bùng lên, một chùm sáng chói lọi chiếu thẳng lên trời, chiếu sáng cả hang động.
Đồng thời, Liên Kiều cũng  thể cảm nhận  hồn phách  đó  thể kéo  của  lúc  nhẹ nhàng nhấc lên.
Không  chứ,   chọn đúng lúc  đổi ?
Hồn phách của Liên Kiều cố sức bám   thể của Lục Vô Cữu, nhưng căn bản  bám , trong nháy mắt, nàng đột nhiên  hút   thể của …
Xong !
Không thể nào,  trùng hợp như  chứ?
Liên Kiều thầm cầu nguyện tổ tiên phù hộ, chỉ cần   sự thật, nàng nguyện ba ngày  ăn trái cây, năm ngày  ăn kẹo, đem tất cả đồ ăn ngon tích trữ  dâng lên cho Thủy Thần nương nương.
 nương nương hình như  thích ăn những thứ ,  khi Liên Kiều lẩm bẩm cầu nguyện, hồn phách nhanh chóng rung chuyển,  đó ngay lập tức  hút trở về, vẫn là về đúng vị trí…
Sau khi choáng váng, Liên Kiều rõ ràng cảm nhận   một cánh tay đang ôm eo nàng, nâng nàng dậy, một bàn tay khác che mắt nàng, tư thế vô cùng bá đạo.
Mỗi một chút lực đạo đều là báo ứng cho sự ngông cuồng của nàng.
Điều bi thảm hơn là, nàng còn  thể cảm nhận , phía  mát lạnh.
Nơi duy nhất ấm áp  là đôi môi mỏng của nam nhân áp sát .
Liên Kiều đẩy bàn tay đang che mắt nàng ,  vặn chạm mặt Lục Vô Cữu đang ngẩng đầu lên, ngại ngùng hiện rõ trong mắt cả hai.
Im lặng một lúc, nàng nhanh chóng đẩy Lục Vô Cữu ,  đó  lưng  kéo y phục kín mít, mắng to: "Lưu manh! Ngươi dám giở trò đồi bại với ?"
Lục Vô Cữu  cụp mắt xuống: "Nàng nghĩ  xem, rốt cuộc là ai giở trò với ai?"
Liên Kiều nhớ  hành động bá đạo và lời  phóng túng của   , trong lòng áy náy  thôi: "Là ,  tự giở trò với chính  còn   !"
Giọng Lục Vô Cữu vui vẻ: "Vậy còn ."
“…”
Liên Kiều thật sự hối hận đến mức ruột gan đều xanh lét,  đời    chuyện ngại ngùng như  chứ, tuy nhiên nàng   trách ai .
Từ nhỏ đến lớn nàng cũng   mấy  nảy  ý nghĩ  xa,  mỗi   chuyện   xui xẻo như  chứ!
Nàng  nghĩ  tức giận dậm chân, cả  giống như con cá nóc phồng lên, sắp tự   tức chết.
Lục Vô Cữu  như   chuyện gì xảy , dùng đầu ngón tay chạm  khóe môi,   đang nghĩ gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-song-mot-con/chuong-99.html.]
Liên Kiều ôm chặt ngực, tức giận trừng mắt  : "Đừng  đắc ý,  gì to tát , sớm muộn gì  cũng sẽ gặm ngươi!"
Lục Vô Cữu dừng tay đang sờ khóe môi: "Được."
Thái độ  còn tạm !
Liên Kiều lúc  mới bớt giận, hừ một tiếng, ôm hai đầu gối  lưng về phía Lục Vô Cữu  ở góc tường.
Lục Vô Cữu liếc  bóng lưng phồng lên vì tức giận của nàng, trong mắt lóe lên ý ,  đó phủi phủi tay áo  nàng  loạn.
Chỉ là,  phủi, đột nhiên  một sợi lông chim màu trắng từ trong tay áo  bay xuống.
Lông chim?
Lục Vô Cữu cứng đờ, cúi đầu  kỹ mới phát hiện, chỉ mới hoán đổi với nàng hai ngày, y phục của     cho te tua tả tơi.
Cổ áo đầy nếp nhăn, cổ tay áo còn dính vết bẩn  rõ là gì, vạt áo càng  cần  ,  thật tò mò… ngoài lông chim, tại   vạt áo  dính một cái xác ve sầu?
Nàng rốt cuộc  dùng  thể của   những gì?
Sắc mặt Lục Vô Cữu âm trầm, Liên Kiều len lén liếc , đột nhiên  chột .
Sau đó, khi Lục Vô Cữu từ trong túi gấm   đổ  năm viên kẹo đang tan chảy một nửa, lòng bàn tay dính nhớp nháp, nước kẹo còn nhỏ giọt từ lòng bàn tay  xuống, sắc mặt   thể dùng từ âm trầm để hình dung nữa, quả thực  thể so sánh với đáy nồi  cháy.
Liên Kiều bèn lặng lẽ dịch m.ô.n.g  xa  một chút,   xa thêm một chút,  mặt  đầy chữ đừng  thấy ...
Hành động nhỏ  đương nhiên  thể qua mắt Lục Vô Cữu, Liên Kiều   dậy  phát hiện một bóng đen   sừng sững  mặt nàng.
Chỉ thấy Lục Vô Cữu véo một sợi lông chim, lạnh lùng : "Làm chuyện  xong định chạy trốn?"
Liên Kiều  phục, bừng  dậy: "Ai chạy trốn, chẳng  chỉ là dùng  thể của ngươi trèo cây một , bắt một con chim, còn nhét mấy viên kẹo, bẩn một chút thì  ,   tin ngươi  từng dùng  thể của   chuyện gì!"
Lục Vô Cữu  lạnh: "Nàng tưởng ai cũng giống nàng ?"
Liên Kiều bèn tức giận cúi đầu xuống, tuy nhiên, tuy nhiên... y phục của nàng phẳng phiu, ngay cả vạt áo dễ dính bẩn nhất cũng sạch sẽ  tì vết, thậm chí cả lá cây  cành đào cũng  vuốt thẳng thớm.
Hắn  thế nào ?
Liên Kiều cứng họng, sạch sẽ thì  , điều  chỉ chứng tỏ  sống quá tẻ nhạt!
Thế nhưng, chỉ bẩn một chút mà   tức giận như , nếu  những chuyện khác...
Liên Kiều  liếc  eo Lục Vô Cữu,   nàng  dám , thật     còn giấu một bảo bối.
Lục Vô Cữu liếc  ánh mắt chột  của nàng, sắc mặt biến đổi,  cúi đầu lục soát   ,  mở vạt áo, liền thấy  quần mặc trong  quấn một chiếc đai lưng hoa màu đỏ chói…