Trương Dục Sơ vân từ bỏ, cũng chịu từ bỏ, bởi vì khi thấy Tống Duệ Nguyệt, kinh ngạc phát hiện rằng cô dường như trở nên xinh hơn, khi cô chui khỏi cánh tay của tên quân nhân đó, làn da trắng như sứ như bao phủ bởi một lớp hào quang, đến mức khiến run rẩy.
Chỉ đáng tiếc nếu hôm đó Dịch Lan cứ bám riết lấy xem bộ phim đó thì bây giờ, Tiểu Nguyệt nhất định sẽ thái độ đối với .
Nghĩ đến đây, liền trách móc Dịch Lan: "Tiểu Lan, em đừng đến tìm nữa, thích từ đến nay vẫn là Tiểu Nguyệt, cũng chỉ coi em là bạn , hôm đó nếu em cứ bám riết lấy xem phim thì Tiểu Nguyệt cũng tức giận như , bây giờ tất cả chuyện đều do em gây ."
Dịch Lan tức đến mức suýt ngất , cô chạy đến đây đỡ gậy, mà trách móc cô ?
"Trương Dục Sơ, cũng quá nhẫn tâm tuyệt tình , là đỡ gậy, những cảm động, ngược còn chỉ trích , trách móc ? tất cả những điều là vì ai? Chẳng lẽ hiểu chút nào về tấm lòng của ?"
Tống Duệ Nguyệt: ... Sao tự nhiên thấy buồn nôn thế ?
Lục Yến Từ ở cửa, một lúc mới nhàn nhạt : "Trước đây cô thích loại vô dụng , gặp chuyện chmỉ đổ cho khác ?"
Tống Duệ Nguyệt: ... Không , chuyện kỳ quái thế?
" thích ." Cô vẫn một câu, kiếp trrước cô là vì thoát khỏi sự bám đuôi của Lâu Dương Vân, luôn Trương Dục Sơ chỉ cần lấy , bố là đội trưởng dân quân, nhà họ Lâu dám ugì , cô nghĩ cách nào khác nên đồng ý kết hôn với Trương Dục Sơ.
Bây giờ nghĩ , thích là gì? Cô cũng .
DTV
Lục Yến Từ hỏi: "Vậy tại kết hôn với ? Còn tên Lâu Dương Vân là thế nào?"
"Anh quan tâm nhiều thế gì?" Cô kiên nhẫn liếc một cái, đó về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-61.html.]
Lục Yến Từ bóng lưng mảnh mai của cô biến mất trong cửa, sang về phía ngõ hẻm xa, ánh mắt trầm ngâm...
Buổi tối, Tống Duệ Nguyệt ăn cơm xong, tiễn Lục Yến Từ và Tiểu Thẩm , đó cô bế Lục Kim An chạy sang nhà bà Chu hàng xóm chơi một lúc, mãi đến khi đứa nhỏ ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ, cô mới về nhà , chốt cửa lớn xong, liền về phòng.
Sáng hôm thức dậy, thấy Lục Yến Từ từ tầng hai xuống, tinh thần sảng khoái, giống như là canh gác cả đêm tầng.
Tống Duệ Nguyệt nấu cho một bát mì, đánh hai quả trứng ốp la, còn luộc một nắm rau cải lông, tiện tay nhỏ thêm một giọt ngọc dịch .
Lục Yến Từ ăn mì, vẻ mặt mặt chấn động: "Mì ... là hôm qua mua ở chợ nông sản ?"
Tống Duệ Nguyệt gật đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Sao ?"
"Ngon." Lục Yến Từ xong, húp một ngụm mì lớn, cắn một miếng trứng ốp la.
Tống Duệ Nguyệt gì, bưng bát mì của lấy một bát ớt băm trong tủ, thêm hai thìa bát mì, ớt băm là cô tự hôm , bên trong thêm tỏi băm, dầu mè và muối, cuối cùng cô nhỏ thêm mười mấy giọt ngọc dịch , tối hôm qua cô tặng một bát lớn cho bà Chu, bà Chu nếm thử một miếng, tức giận đập cô một cái, mắng cô là đồ phung phí, ớt băm mà cho nhiều dầu mè như , thật là lãng phí đồ ăn, tuy nhiên mắng xong cầm thìa ăn liền hai miếng, nếu ông Chu ngăn vì sợ bà ăn nhiều sẽ đau dày buổi tối thì bà còn thể ăn thêm vài miếng nữa.
Lục Yến Từ: "Cũng cho thêm chút ớt."
Tống Duệ Nguyệt: "Anh sợ cay ?"
Lục Yến Từ chỉ cô.
Tống Duệ Nguyệt cạn lời, múc một thìa đầy ắp cho bát , trong lòng còn , cay c.h.ế.t !
Tuy nhiên, nào đó nhanh ăn sạch một bát mì, ngay cả nước cũng còn.