## Chương 19: Làm nũng vốn dĩ là đặc quyền của trẻ con
“Thời thơ ấu của con cái  ngắn ngủi, đợi đến khi em hiểu  thì  thể chúng  lớn ."
Nói xong, Cố Hồng Việt tấp xe  lề đường.
Ánh mắt Thẩm Nhất Nhất chợt lóe lên.
Ý gì đây?
Bất đồng quan điểm liền  đuổi cô xuống xe?
Tít tít—
Điện thoại bỗng rung lên.
Thẩm Nhất Nhất cúi đầu .
Cố Hồng Việt gửi cho cô một loạt ảnh.
Cô mở  xem.
Hả?
Sao  là danh sách sách nuôi dạy con thế ???
Cuối cùng Thẩm Nhất Nhất vẫn tự bắt xe về Hoa Thịnh Danh để. Mặc dù hiện tại địa chỉ nhà cô  còn là bí mật với Cố Hồng Việt, nhưng  cách trong lòng cô dành cho  vẫn  hề biến mất.
Bây giờ họ thậm chí còn   là bạn bè,  cần thiết  qua  quá sâu.
Cô   nợ  bất cứ điều gì.
Về đến nhà, Thẩm Nhất Nhất  phòng bà nội xem ,  già giấc ngủ nông, ngủ một lát  tỉnh.
“Ba con  chuyển cho  một vạn tệ, còn , bác cả, chú ba con ngày mai sẽ về huyện Lam Khê.” Bà nội mệt mỏi .
Thẩm Nhất Nhất  xuống bên cạnh bà, dỗ dành bà ngủ, “Vậy  cứ yên tâm ở đây.”
“Ừ.”
Bà cụ cuối cùng cũng chìm  giấc ngủ say.
Đợi đến khi bà nội ngủ say, Thẩm Nhất Nhất mới rón rén trở về phòng .
Lúc  đồ ngủ, cô bỗng nhiên  nhớ đến danh sách sách mà Cố Hồng Việt gửi cho.
Luôn cảm thấy  gì đó  đúng.
Tại    học kiến thức nuôi dạy con cái?
Chẳng lẽ  sắp  cha?
 lúc , cô  thấy tiếng động nhỏ của cửa phòng ngủ  mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-19.html.]
Thẩm Nhất Nhất bước  khỏi phòng để đồ, chỉ thấy  con trai mặc bộ đồ ngủ hình cá cá voi xanh đang tội nghiệp  cô.
“Mơ thấy ác mộng ?” Thẩm Nhất Nhất    hỏi.
Cậu bé   gì, vẻ mặt  chút ngượng ngùng.
Có vẻ như   nũng, nhưng  ngại ngùng.
Thẩm Nhất Nhất bế con trai lên, dùng ngón trỏ khẽ chạm  chóp mũi , “Tiểu Trừng của chúng  đúng là tiểu nam tử hán , nhưng dù , mơ thấy ác mộng cũng   gì  ngại cả. Phải , dù sống đến tuổi bà nội cũng sẽ mơ thấy ác mộng. Chuyện   bình thường.”
Cô ôm con trai  xuống giường, dịu dàng hỏi: “Mơ thấy gì thế? Nói cho    ?”
Thẩm Cảnh Trừng khựng ,  đó lắc đầu.
“Thật sự    ?” Thẩm Nhất Nhất dịu dàng vuốt ve gáy con trai, mái tóc mềm mại của đứa trẻ khiến cô cảm thấy thư thái.
Cả ngày dài mệt mỏi, đến lúc  cũng như dòng suối nhỏ, lặng lẽ tan biến khỏi cơ thể cô.
“Nếu thật sự    thì đợi đến khi    hãy . Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc ngủ ngon với  là  . Muốn  kể chuyện ?” Thẩm Nhất Nhất yêu thương  con trai, đôi mắt long lanh của  bé như chứa đựng cả bầu trời .
Cậu bé  cô  chút xa lạ, như thể  lâu lắm   gặp Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất  khỏi áy náy.
Có  hai ngày nay cô dành ít thời gian cho con trai nên khiến  bé cảm thấy bất an?
“Mami.” Cánh tay  nhỏ bé của Thẩm Cảnh Trừng ôm chặt lấy Thẩm Nhất Nhất, “Mẹ kể chuyện gì cũng , con  nghĩ .”
Thẩm Nhất Nhất mỉm , thuận miệng : “Được ,  kể tiếp câu chuyện “Nàng tiên cá” nhé. Ngày xửa ngày xưa, ở một đại dương xanh thẳm,  một…”
Đây là một trong những câu chuyện mà Thẩm Cảnh Trừng thích nhất  đây.
Thẩm Nhất Nhất  kể cho con trai   nhiều  nên cô  thể kể vanh vách.
Thông thường, câu chuyện còn  kết thúc, Thẩm Cảnh Trừng  ngủ  .
  , Thẩm Nhất Nhất tự   ngủ quên,  bé vẫn còn thức.
Cậu bé chớp chớp mắt, xác định   ngủ say, mới đưa tay nhỏ , vén lọn tóc mai r
ơi xuống trán cô.
Làm như  , dường như vẫn  đủ.
Cậu bé chậm rãi chống tay  dậy, nhẹ nhàng hôn lên má Thẩm Nhất Nhất một cái,  đó tự lẩm bẩm:
“Mami, Nặc Nặc yêu .”
“Hoá  Tiểu Trừng  đúng.”
“Làm nũng vốn dĩ là đặc quyền của trẻ con, hi hi.”