## Chương 94: Hóng hớt hớt  chuyện nhà 
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Nhất Nhất thật sự  hối hận.
Lúc đó  cô   rút khỏi nhóm  nhà của Thẩm gia chứ?
Bây giờ  điều tra rõ ràng  đàn ông ở cùng Thẩm Lâm Huyên là ai cũng   cách nào!
Chắc chắn  thể hỏi bà nội, sức khỏe bà vốn   , nếu  Tiểu Trừng  bắt , bà cụ  ngất xỉu mới lạ!
Hỏi Thẩm Tư Giai?
Thẩm Tư Giai và Thẩm Lâm Huyên từ nhỏ   thiết như hình với bóng, hỏi cô  chẳng khác nào đánh rắn động cỏ!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Nhất Nhất nghĩ đến Thẩm Vượng.
Cô gần như  chút do dự gọi điện thoại cho Thẩm Vượng, "Bố, Thẩm Lâm Huyên cùng một  đàn ông lạ mặt bắt cóc con trai con! Con   cô   gì, nhưng   bố nhất định  giúp con!"
Thẩm Vượng  cảm giác như  sét đánh ngang tai, hơn nữa còn là  đánh choáng váng hai  liên tiếp!
"Con khi nào thì  con trai?" Thẩm Vượng kinh ngạc đến mức thò tay thách kính lão xuống, "Lâm Huyên    bắt cóc con của con?"
"Sau khi tìm  con, con  thể trả lời tất cả câu hỏi của bố! Bây giờ điều quan trọng nhất là con trai con  thấy  nữa!" Giọng Thẩm Nhất Nhất bắt đầu run rẩy  ngừng.
Trong ký ức của Thẩm Vượng, cô con gái  ngoại trừ lúc nhỏ từng  lóc tìm ông,    bao giờ rơi lệ.
Không ngờ, lớp vỏ bọc kiên cường của cô   nữa xuất hiện vết nứt,  còn là bởi vì chuyện như .
Giọng  của Thẩm Vượng mang theo uy nghiêm và an ủi của một  cha, ông dứt khoát : "Yên tâm! Bây giờ bố sẽ  tìm Lâm Huyên và  cả con!"
Thẩm Vượng dù  cũng là cây hái  tiền lớn nhất của Thẩm gia, ông  lên tiếng trong nhóm chat gia đình, lập tức khiến những  khác  phen náo loạn.
Phản ứng đầu tiên của   trong Thẩm gia đều giống hệt Thẩm Vượng,   bàn tán xôn xao, giọng điệu hiển nhiên là  tin Thẩm Lâm Huyên sẽ   loại chuyện hèn hạ .
Tuy nhiên, Thẩm Vượng nhận  ảnh chụp màn hình camera giám sát từ Thẩm Nhất Nhất,   hai lời liền quăng  trong nhóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-94.html.]
"Nếu bây giờ nó chịu dừng tay nhận , Nhất Nhất sẽ  truy cứu chuyện  đến công an ! Anh cả,  cũng   Lâm Huyên  lưu  hồ sơ phạm tội chứ?!" Thẩm Vượng chất vấn.
Anh cả Thẩm hoảng sợ.
Ông  cả đời  giáo viên trung học, tuy chỉ là giáo viên dạy nhạc, nhưng  ngoài ai ai cũng  gọi ông  một tiếng "Thầy Thẩm".
Ông  tự hỏi cả đời sống ngay thẳng,  ngờ tuổi già   vấy bội,  còn là bởi vì đứa con gái đầu óc  bình thường ?
Anh cả Thẩm chỉ  vợ  bắt đầu mắng nhiếc, "Bà xem bà  chiều hư nó thành cái dạng gì ! Nó  gây  đại họa gì cho  tức chết,   bà sẽ  vui lòng chứ? Con bé c.h.ế.t tiệt  rốt cuộc là đến báo ân  là đến báo thù đây!"
"Ông đừng   mấy lời vô dụng nữa, mau gọi điện thoại cho Lâm Huyên hỏi nó đang ở ? Nó, nó   điện thoại của ..." Mẹ Thẩm Lâm Huyên chảy nước mắt.
Anh cả Thẩm run rẩy cầm điện thoại, gọi  nhiều cuộc, cuối cùng mới kết nối  với Thẩm Lâm Huyên.
"Mày đang ở ?! Con nít  ?! Mau trả con nít về ngay! Nếu    sẽ báo cảnh sát bắt mày vì tội buôn  đấy!" Anh cả Thẩm mắng.
Lúc  Thẩm Lâm Huyên mặt mày xám như tro tàn, cô  uể oải   cầu vượt dành cho   bộ,  dòng xe cộ chạy bon bon  đường, cảm thấy  còn  bằng nhảy xuống cho xong chuyện.
"Mày câm  ?! Nói chuyện !" Anh cả Thẩm nóng như lửa đốt.
Lúc  Thẩm Lâm Huyên mới như hồi phục tinh thần, cầm điện thoại  nức nở, "Con  ... Con   đứa bé   ... Trương Lưu  đưa nó ..."
"Trương Lưu?!" Nghe  câu ,  Thẩm Lâm Huyên suýt chút nữa tức đến ngất xỉu, "Con ơi là con,  con  hồ đồ như ,   sớm bảo con đoạn tuyệt quan hệ với nó  mà! Người như nó,  đáng tin !"
Lúc ,  hồ đồ  biến thành  cả Thẩm.
Trương Lưu?
Ai ?
Hai  con     nhiều bí mật giấu giếm ông  như ?
Rõ ràng ông  đang hóng chuyện nhà em trai,  ngờ hóng tới hóng lui,  hóng trúng chuyện nhà ?!