Phó Mạn Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi, phẫn uất :
“Thật nực ! Ta đường đường là đích nữ phủ Vĩnh Ninh Hầu,   dọn  ở trang viên như đám thôn phụ quê mùa ?”
Ta chẳng buồn đáp, chỉ phất tay sai nha   lấy địa khế.
Trên văn tự rõ ràng trắng đen rành mạch, từng nét mực đều  tên  – Tô Uyển Khanh.
Ta đem tờ địa khế ném thẳng  mặt nàng , giọng sắc như dao:
“Muốn ở  , tùy ngươi!  phủ  , đừng mơ tưởng.”
“Nếu trong lòng còn oán hận, thì  cầu thánh thượng ban  chỉ dụ, sửa tên  đó . Ta – Tô Uyển Khanh – nửa lời cũng  ngăn cản!”
Phó Mạn Nhi nhất thời á khẩu, chỉ còn ánh mắt tóe lửa.
Tô Trường Dư lườm  sắc như dao,  tức giận nắm tay nàng , cùng  dọn khỏi phủ ngay trong ngày hôm đó.
Buổi chiều, Bảo Chi rón rén đến gần, ghé tai  thì thầm:
“Tiểu thư, hai  họ về thẳng phủ Vĩnh Ninh Hầu  ạ.”
Ta nhếch môi  nhạt —  ngoài dự liệu.
Quả nhiên, sáng hôm , Hầu phu nhân phủ Vĩnh Ninh  dẫn đầu một đoàn , khí thế ngất trời, kéo thẳng đến Tô phủ nổi giận vấn tội.
Khi ma ma bên cạnh Hầu phu nhân tới phủ “áp ”,  đang ở bên Chiêu Dương công chúa.
Công chúa tuổi tác xấp xỉ , từ nhỏ   thiết như tỷ .
Năm nay nàng  thành ,  hoàng thượng ban cho phủ riêng, từ đó qua  với  càng thêm tiện lợi.
Ta bảo Bảo Chi lui ,  đem chuyện ngày hôm qua kể rõ rành rọt cho công chúa .
Nghe xong, nàng đặt ly  xuống, khẽ nhíu mày:
“Ồ? Vào phủ   mà dám tự tiện lên đường chính,  còn  răn dạy đích nữ nhà ? Chuyện  thật đúng là… xưa nay  từng  đến!”
“Bổn cung cùng ngươi đến đó, xem xem rốt cuộc là ai   trời cao đất dày.”
Ta theo  ma ma cậy thế lẫm liệt  đến tiền sảnh.
Chiêu Dương công chúa thì ẩn   bình phong, ung dung thưởng , chẳng ai trong đại sảnh phát giác  sự  mặt của nàng.
Lúc , Hầu phu nhân phủ Vĩnh Ninh – Phó thị – đang  ở thượng vị cùng mẫu  .
Dù  mặc gấm vóc ngọc ngà, châu ngọc đầy , nhưng dáng vẻ vẫn lộ rõ sự quê kệch của  phất lên từ chốn hàn vi.
Phó thị vốn là cung nữ hầu cận bên cạnh Thái hậu, nhờ giỏi chăm hoa nuôi cỏ mà  trọng dụng.
Về  gặp biến trong cung, một  liều  cứu giá mới  Thái hậu ban hôn, gả cho Vĩnh Ninh hầu.
Ta bước , thi lễ đúng quy củ:
“Vãn bối bái kiến Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-tran-hon-le-hai-so-phan/chuong-4.html.]
Phó thị ánh mắt lạnh lẽo, như  một con kiến hèn hạ  chân:
“Quỳ xuống!”
Ta  thẳng giữa sảnh, thái độ điềm đạm mà  mất tôn nghiêm, chậm rãi đáp lời:
“Ta chỉ quỳ vì thánh ân, hoặc vì song  trưởng bối. Hầu phu nhân e rằng…  xứng để  hành đại lễ .”
Sắc mặt Phó thị chợt biến, tức giận đập mạnh bàn, khiến ly   bàn rung b.ắ.n lên:
“Tốt lắm! Miệng lưỡi quả nhiên sắc bén!”
“Lúc Mạn Nhi  gả  phủ Tô các ngươi,   chẳng tán thành,” Phó thị cất giọng đanh thép, “Một đích nữ mà  gả cho thứ tử, vốn  là hạ giá.”
“Nào ngờ  gả  , còn  chịu đựng tức giận từ một tiểu cô như ngươi?”
“Nếu hôm nay   dạy cho ngươi một bài học, chẳng  thiên hạ ai cũng  thể xem thường phủ Vĩnh Ninh hầu ?”
Nói đoạn, bà  liếc mắt  hiệu cho ma ma  cạnh. Mụ  lập tức xắn tay áo, định xông lên giáng đòn.
“Á á—!”
Chưa kịp tới gần,   Bảo Chi tung một cú đá chí mạng thẳng  bụng , cả  lăn lông lốc bay xa hai trượng.
Tiểu nha đầu  còn cố tình đạp lệch hướng, khiến ma ma ngã nhào về phía Phó thị. Chủ tớ hai  đụng  lăn  đất, ôm  lộn nhào.
Tiếng vòng tay va   leng keng, trâm ngọc  đầu Phó thị rơi rụng đầy đất, nước  văng tung tóe khiến lớp phấn son  mặt bà  nhòe nhoẹt như tranh vẽ hỏng.
“Loạn ! Các ngươi coi trời bằng vung, tưởng   trị  các ngươi ?!”
Phó thị lau nước  mặt, giận dữ lao tới, định giáng một bạt tai về phía .
Bàn tay  vung lên liền  mẫu   đón lấy, ánh mắt bà sáng rực, giọng  vang dội đầy uy nghi:
“Hầu phu nhân thật uy phong quá đấy! Lợi dụng lúc tướng công    nhà, liền  ỷ thế khi dễ  con   ?”
nguyenhong
“Mẫu tử  luôn giữ lễ phép, một mực nhẫn nhịn,  mà ngài   đằng chân lân đằng đầu, ép  quá đáng!”
“Hôm nay   thẳng: Người   ý mối hôn sự ,  chỉ   ngài. Phủ Tô chúng  cũng chẳng thiết gì  thông gia với hạng  như ngài!”
“Mọi lời dư thừa đều vô nghĩa,” mẫu   dậy, mặt  đổi sắc, lạnh giọng phán quyết,
“Phủ Tô chúng  sẽ gửi đến một phong hòa ly thư, xem như kết thúc mối lương duyên . Hầu phu nhân, xin mời trở về cho.”
Dứt lời, bà hất mạnh tay Phó thị , khiến bà  loạng choạng suýt ngã.
“Các ngươi… các ngươi dám!”
Phó thị trợn trừng mắt, gần như hét lên:
“Các ngươi xem phủ Vĩnh Ninh  là phường chợ búa ngoài đường ? Có   là ai  mà dám thất lễ với  như thế?”
“Không sợ   cung,  mặt Thái hậu dâng lời tố tội ?”Nói , bà  chỉ thẳng  mẫu ,   trỏ sang , hung hăng mắng mỏ.
Cuối cùng quát lớn gọi đám vệ binh  chờ bên ngoài cửa:
“Người ! Mau bắt lấy con tiện nhân miệng lưỡi sắc bén , giam  nội lao! Dám mạo phạm , tức là mạo phạm Thái hậu! Hôm nay   xem, ai dám  nể mặt !”