Nàng  nghiến răng, chỉ thẳng mặt Tô Trường Dư,  đột nhiên xoay ,  lạnh  :
“Muội tưởng tất cả đều do  bày trò ư? Ta  cho   —  chuyện đều là ‘vị ca ca ’  của  dựng nên!”
Tô Trường Dư hoảng hốt lao tới định bịt miệng nàng , nhưng Phó Mạn Nhi  như kẻ phát cuồng, vùng khỏi tay , gào thét giữa sảnh:
“Vài hôm ,  uống say, trêu ghẹo một phụ nhân mang cơm cho trượng phu lao động, ép   đến c.h.ế.t!”
“G.i.ế.c  ,  sợ đến mất hồn, cầu  nghĩ cách cứu! Hắn , chỉ cần lợi dụng hôn sự của , kết giao với quan phủ xét án, là  thể thoát tội!”
“Thế là chính  bảo    mối cho ! Ha ha ha — đó, vị ‘ca ca ’ của  đấy! Là đứa con hiếu thảo trong mắt các  đấy! Giờ còn dám hưu  ?”
“Các  tưởng Tô gia là gì? Dùng xong      đá  ? Không  cửa !”
Phụ   xong, mặt mũi trắng bệch như  sét đ.á.n.h giữa trời quang.
Ông ngã phịch xuống ghế, đôi mắt già nua mờ đục  trông thấy.
Chưa kịp  lời nào, Tô Trường Dư  quỳ sụp xuống, ôm chân phụ   t.h.ả.m thiết:
“Phụ ! Người  cứu hài nhi  ! Mọi chuyện đều  bàn xong cả , chỉ cần   chịu gả, vụ án  sẽ  dàn xếp êm thấm! Bỏ  ít bạc là xong, coi như  từng  chuyện gì xảy …”
Mẫu  sắc mặt xám ngoét, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội:
“Ngươi… nghiệt tử! Vì đường quan lộ của  mà đem    vật hi sinh? Ngươi còn  đạo lý luân thường là gì ?”
Tô Trường Dư bò đến  mặt , dập đầu liên hồi, giọng khàn đặc:
“Muội ,  van … giúp    thôi. Gả  một bước, là cứu   khỏi lao tù. Huynh  còn đường nào khác…”
Ta  , chỉ thấy ghê tởm.
Ngay cả ánh mắt thương hại  cũng chẳng  dành cho .
Bảo Chi nhanh chân bước tới, đẩy mạnh Tô Trường Dư  xa, giọng lạnh như băng:
“Đồ ngu! Tiểu thư nhà  là    tứ hôn với Hoài dương Vương, hôn sự của nàng, ngươi cũng dám mưu tính?”
Cả Tô Trường Dư và Phó Mạn Nhi đều sững , ánh mắt kinh ngạc như thể  chuyện hoang đường:
“Hoài Dương Vương? Muội…  điên  ? Muội  quá tuổi xuất giá,  Vương gia  thể coi trọng?”
“Không  giúp thì thôi, cần gì bịa chuyện để sỉ nhục ?”
Bảo Chi hai mắt trừng lớn, giận đến run :
“Ta phì! Nếu   ba năm  Vương gia phụng chỉ chinh chiến Tây Bắc, tiểu thư nhà  sớm  là Vương phi !”
“Vương gia sợ tiểu thư  kẻ  dòm ngó, mới phái  theo sát bảo hộ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mot-tran-hon-le-hai-so-phan/chuong-7.html.]
“Nay   cho rõ: Dù ngươi là công tử  hầu gia  nữa, nếu dám chạm đến vương phi của  — thì khỏi cần quan phủ,  cũng khiến ngươi c.h.ế.t   thây!”
 lúc , tiểu đồng gác cổng vội vàng chạy , mặt cắt  còn giọt máu:
“Lão gia, phu nhân! Thái giám bên cạnh Hoàng thượng, Ngụy công công… tới truyền chỉ! Nói đích danh  gặp…tiểu thư!”
Toàn phủ quỳ rạp xuống đất, đồng loạt nghênh chỉ.
Khi Ngụy công công tuyên đến đoạn:
“Chuẩn y Hoài Dương Vương và Tô Uyển Khanh thành hôn trong thời gian sắp tới.”
Cả Tô Trường Dư và Phó Mạn Nhi đều như hóa đá — sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoang mang,   run rẩy ngã quỵ tại chỗ.
Ngụy công công  đến nheo cả mắt, hai tay dâng thánh chỉ cho , giọng đầy cung kính:
“Chúc mừng Tô tiểu thư. Ngoài , nô tài còn mang đến một tin vui khác — Hoài Dương Vương điện hạ sẽ hồi kinh  ngày mai. Hai , rốt cuộc cũng  thể đoàn tụ .”
Ba năm xa cách, chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng  trong lòng  cũng bình an trở về.
Bao nhiêu uất ức, nhớ nhung, tương tư tích tụ bấy lâu trong lòng, phút chốc vỡ òa như thủy triều dâng.
Ta dập đầu tạ ân,  ôm chặt lấy Bảo Chi, nước mắt  kìm ,     — như thể một giấc mộng dài cuối cùng cũng  đoạn kết viên mãn.
Tiễn Ngụy công công rời ,   dậy, khẽ vuốt  tay áo, ánh mắt đảo qua hai  ảnh đang c.h.ế.t lặng ở góc phòng — Tô Trường Dư và Phó Mạn Nhi — mặt mày như tro tàn,  còn chút khí lực.
Vừa xoay  định bước , Tô Trường Dư bỗng lao đến chặn đường.
nguyenhong
Hắn dường như  tỉnh khỏi cơn choáng, ánh mắt thoáng chốc sáng lên — giống như kẻ c.h.ế.t đuối   thấy bờ cứu rỗi.
“Tốt quá ,   ! Không ngờ  thật sự  bản lĩnh đến thế, quả nhiên  thể bấu víu   Hoài Dương Vương. Sao    sớm với  một tiếng?”
Giọng  đầy vẻ lấy lòng, còn cái cách gọi “ ” bỗng trở nên  thiết khác thường, như thể  gợi  chút tình   sớm mục nát.
Ta   — trong mắt chỉ thấy tham lam và toan tính.
Liền lạnh nhạt đáp:
“Ta sẽ  vì ngươi mà cầu xin Hoài Dương Vương.”
Nụ   môi  cứng , ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn,  lập tức chuyển thành điên dại.
Hắn lắc đầu, giọng khàn đặc, gần như gào lên:
“Không,  thể nào! Muội sẽ  nhẫn tâm như . Muội từ nhỏ vốn mềm lòng,  thể bỏ mặc  !”
Hắn vội nắm lấy tay , siết chặt đến phát run, nước mắt giàn giụa như  c.h.ế.t đuối bấu víu  cọng rơm:
“Ta thề,   nhất định sẽ sửa đổi. Đợi  xuất giá,  sẽ   hiếu thuận phụ mẫu chu đáo,  để họ buồn lòng…”
Ta chỉ  , ánh mắt lạnh như sương sớm  tuyết,  gợn nổi chút thương hại.